-
- Ca Dao Bạc Liêu
-
- Tình Yêu Đôi Lứa -
(2)
-
Cây oằn vì bởi trái sai
Anh thương em còn sợ ông mai ít
lời.
Em đố anh sao trên
trời mấy cái
Nhái ngoài ruộng mấy con
Chuối non mấy bẹ, chuối mẹ mấy
tàu
Đất Ba Xuyên một mẫu mấy sào
Anh mà đối được, em nhào em vô.
- Sao trời trên sao Hôm, sao Mai
hai cái
Nhái ngoài ruộng nhái đực nhái
cái hai con
Chuối non chín bẹ, chuối mẹ mười
tàu
Anh đã đối đặng em có nhào vô
không?
Em lùn em cấy lưng cong
Mặt em xấu hoắc anh hun chỗ nào
- Anh hun đôi má hồng đào
Thấy em mặt đẹp anh để vào dạ
anh.
Em gặp mặt anh đây em hỏi anh
đây
Vợ anh ở nhà nay đã mấy mươi
Vợ anh hay nói hay cười
Hay là buồn bực hay là chứa chan
Em hỏi thêm tín nghĩa, giàu sang
hay nghèo
Vợ anh ở nhà, vợ cưới hay vợ
theo
Hay là họ thấy anh nghèo họ cho
Hay là du sĩ học trò
Hay là anh ở mướn chăn bò cho ai
Cha mẹ sanh ra mấy trai mấy gái
tuổi đầu.
- Đường anh đi trên cán dưới cầu
Anh cũng con nhà tứ đệ lương
gia
Lương gia tứ đệ mẹ với cha anh
cũng sang giàu
Hai bên xứng kép đẹp đào
Hình dung yểu điệu như màu tốt
tươi
Vợ anh hay nói hay cười
Cha mẹ ép gả cho người bên Phiên
Anh cũng con nhà chữ nghĩa văn
chương
Tự tay nắm việc bãi trường ra
thu
Trước anh là tổng hội hồ quy
Sau anh là lý trưởng bầu thi
thương hào
Anh hỏi em em phải nói chào
Cha mẹ có phân biệt kẻ nào có
công.
Em như bông cải tháng mười
Rầng rầng nở rộ, người người đón
mua.
Em như hoa gạo trên cành
Anh như là đám cỏ may ven đường
Lạy trời cho gió cả sương
Em như hoa gạo rụng xuống chịu
lòn cỏ may.
Em ơi đừng chê anh đen
Anh đen ruộng muối, đen mà có
duyên.
Em tôi khát sữa bú tay
Ai cho bú thép ngày ngày mang
ơn.
Em thương anh chưa hết đoạn sầu
Gà kia vội gáy trống trên lầu
vội tan.
Gà lạc mẹ gà kêu chiu chít
Phụng lìa loan phụng chẳng muốn
bay
Từ ngày xa bạn đến nay
Châu sa lụy hạt biết ngày nào
nguôi.
Gái xóm trên có chồng xóm dưới
Bỏ anh trai láng giềng tát nước
đồng sâu
Đồng sâu tát nước thì lâu
Để nhìn đám cưới rước dâu đi về.
Gần thì chẳng hợp duyên cho
Xa xôi cách mấy lần đò cũng
theo.
Gần chùa chẳng được ăn xôi
Gần nàng chẳng được sánh vai
cùng nàng.
Giả đò mua khế bán chanh
Giả đò đòi nợ thăm anh đỡ buồn
Giàu ba mươi tuổi chớ mừng
Khó ba mươi tuổi em mừng chớ lo.
Gió đưa bụi chuối tùm lum
Mẹ ghẻ như hùm ai dám làm dâu
Làm dâu khó lắm anh ơi
Vui chẳng dám cười buồn chẳng
dám than.
Gió đưa cây buồn ngủ lên bờ
Mùng ai có rộng cho ngủ nhờ một
đêm.
Gió đưa bụi chuối sau hè
Bụi môn trước cửa ai dè em hư.
Gió đưa gió đẩy lá dừa
Lấy ai thì lấy xin chừa em ra.
Gió đưa lau lách quanh bờ
Thương nhau chẳng đặng đừng chờ
uổng công.
Gió đưa mười tám lá me
Mặt rỗ hoa mè, ăn nói có duyên.
Gió đưa nhành vẹt la đà
Anh thấy em có chút mẹ già anh
thương.
Gió đưa tàu chuối qua mương
Hai tàu chụm lại biết thương tàu
nào.
Gió đưa trăng thì trăng đưa gió
Trăng lặng rồi gió biết đưa ai.
Gió hiu hiu Bạc Liêu kia hỡi
Đoạn sầu này biết gửi cho ai.
Gió năm non thổi lòn hang cóc
kẹt
Con cá rô nhảy rọ rẹt trong bụi
rau răm
Anh thương em để ý thương thầm
Tám năm anh cũng đợi mười năm
anh cũng chờ.
Gió năm non thổi lòn hang dế
Mấy anh học trò mưu kế để đâu.
- Gió năm non thổi lòn hang cóc
Mấy anh học trò mưu kế để trong
óc, trong tim.
Gió năm non thổi lòn hang chuột
Tôi thấy cô ba chèo xuống, tôi
đứt ruột đứt gan.
Gió năm non thồi lòn hang chuột
Anh thấy em bơi buồng anh đứt
ruột đứt gan.
Gió năm non thồi lòn hang chuột
Mấy cô chưa chồng ruột thắt như
tơ…
Gió sao gió mát sau lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế
này.
Gió xuân như ngọn phù dung
Lòng anh như sắt em đừng phụ
anh.
Hai cô đứng lại cho đồng
Để anh đứng giữa làm chồng hai
cô.
Gối rơm thì phận gối rơm
Có đâu dưới thấp mà chờm lên cao
Hay tay bưng đội chè tàu
Vừa đôi thì lấy ham giàu làm
chi.
Hàm răng em trắng
Lông mày em ngay ngắn như sợi
chỉ giăng
Anh vô mần rể kẻ đón người ngăn
khó lòng.
Hiu hiu gió thổi vườn đào
Hỏi thăm người nghĩa có chỗ nào
hay chưa.
Hò chơi một chặp cho mê
Trai nam nhân bỏ vợ, gái hiền
thê bỏ chồng.
Hai tay xách nước tưới trầu
Trầu bao nhiêu lá em sầu bấy
nhiêu.
Hoa thơm thơn nứt cả rừng
Ong chưa dám đậu bướm đừng lao
xao.
Họa hổ, họa bì nan họa cốt
Tri nhân, tri diện bất tri tâm
Anh ở xa không biết mà lần
Chồng bậu đứng đó có cầm cây
dao.
Hoa thơm xuống đất cũng thơm
Em giòn áo rách đói cơn cũng
giòn.
Hoa này bướm nỡ thờ ơ
Để gầy bông thắm để xơ nhụy
vàng.
Hỡi ai đi xuôi về ngược
Nếu thuận nước, thuận tình ghé
ngang chợ Dừa
Cho em thưa một chuyện
Nếu có duyên có nợ ghé chợ ăn
bánh giúp em.
- Anh thì chưa vợ, lại sợ hổng
có duyên
Ngặt trong túi không có tiền
Thuận nước nhưng chưa thuận tình
Lại sợ mình không rảnh
Ăn bánh ngồi lì e sợ ế duyên em.
Hỡi cô bán đèn giấy hồng
Đèn hồng cô bán má hồng bán
không
- Má hồng phải hỏi song thân
Em đây chỉ bán cho anh đèn hồng.
Hỡi cô tát nước bên cồn
Nước nôi hổng có miệng mồm lấm
lem.
Kiểng trồng trong chậu còn xanh
Nghe anh có vợ, kiểng xanh vội
tàn.
Khăn bằng lông, chin chỉ, nón nỉ
quai hường
Miệng kêu anh ba nọ đi đường
Duyên đây không kết kiếm đường
đi đâu.
Khi xưa ai biết ai đâu
Vì chim ô thước bắc cầu sông
ngân.
Không danh không lợi thì đừng
Mũ cao, áo rộng sao bằng tự do.
Không chồng đi dọc đi ngang
Có chồng cứ thẳng một đàng mà đi
Làm cho đẹp dạ nữ nhi
Lỗi đạo vô nghì biết nói làm
sao.
Làm trai chí ở cho bền
Chớ lo muộn vợ chớ phiền muộn
con.
Làm sao anh hóa đặng con dơi
Bay lên đáp xuống chỗ nơi em
nằm.
Là sao cho dạ đừng đau
Cho lòng đừng nhớ, đừng sầu anh
ơi.
Nước đầy thì bèo phải trôi
Duyên đã lỡ rồi tiếc mãi chi em.
Làm trai có vợ ngoan hiền
Như cầm đồng tiền mua được món
ngon.
Lan huệ sầu ai, lan
huệ héo
Lan huệ sầu tình trong
héo ngoài tươi.
Le le, vịt nước, bồng
bồng
Em đi lấy chồng anh ở
lại quê.
Lên non chọn đá thử vàng
Thử cho đúng lượng mấy ngàn anh
cũng mua.
Lên non thiếp cũng lên theo
Tay vịn chân trèo hái trái nuôi
nhau.
Linh tinh nửa nước nửa đầu
Nửa thương cha mẹ nửa sầu lương
duyên.
Liễu đậu cành mai liễu oằn mai
té
Em có nơi rồi anh ghé vội làm
chi.
Tỏ trăng giả gạo ngoài trời
Cám bay phảng phất sao em không
nhớ lời anh phân.
Bước lên ba bước lại ngừng
Em nói với anh rằng tuổi em còn
nhỏ chưa từng làm đâu.
Lỡ chân em té xuống bùn
Áo quần lấm hết, anh hun chỗ
nào.
- Em ơi đừng nói thấp cao
Áo quần lấm hết, chỗ nào anh
cũng hun.
Lưới thưa bủa lấy con cá luồng
Buông lời hỏi bạn bơi xuồng đi
đâu.
- Lưới thưa bủa lấy cno cá luồng
Hồi đi cha mẹ dặn bơi xuồng đi
kiếm anh.
Má ơi con má hư rồi
Còn đâu má gả má đòi bạc trăm.
- Bạc trăm bạc lục tam tứ lục
tính lại cửu chương
Liệu bề đắc đặng thì thương
Đừng rầy má bỏ thế thường cười
chê.
Mạ non mà cấy đấy biền
Vợ thời thấy đó không có tiền
cưới em.
Mạ non mà cấy đất cày
Anh đến hôm rày còn vợ con đâu.
- Mạ non mà cấy đấy bìa
Vợ con chưa có con hiền có đâu.
Mái chèo kia có cột nơi nao
Anh đây thương nhớ cắm sào ngàn
năm
- Đường về bên ấy từ đây
Em về em ghé cho anh đỡ buồn
Sào kia có cắm người vào
Em đâu dám ghé để sầu cho anh.
Một tiếng em than hai hàng lệ
nhỏ
Đoạn sầu này biết gởi cho ai.
Một vũng nước trong
Một dòng nước đục
Một trăm người tục
Một chục người thanh
Biết ai nhơn đạo mà đành
Biết ai ăn học cho rành sử kinh.
Mưa trên trời mưa rơi lác đác
Rớt xuống bãi hạt cát nằm
nghiêng
Rượu thuyền quyên rót đãi bạn
hiền
Kiếp này không gặp anh xin
nguyền kiếp sau.
Muối mặn, khế chua, ớt cay, sung
chát
Trai nam nhân giỏi tài tháo vác
Giá thuyền quyên biết vác biết
cày
Duyên này dám hỏi mấy ai
Mấy ai mà đáng mặt râu mày với
anh.
Mái tóc xanh trọn niềm chung
thủy
Hai trái tim vàng kết chỉ se
duyên.
Mảnh khăn trắng tặng anh lau mặt
Sợi chỉ hồng kết chặt tình
thương.
Mảng coi ông vua Thuấn canh điền
Mảng lo nghèo khổ con bạn hiền
phiêu lưu.
Mặt trời sáng vẫn đỏ đều
Vắng anh một bữa cơm chiều em
không ăn.
Mênh mang một dãy giang hà
Anh hùng thất vận biết mà đi
đâu.
Mèo lành ai nỡ cắt tai
Gái hư chồng để khoe tài với ai.
Mình về sao được mà về
Mảnh trăng còn đó, lời thề còn
đây.
Mới buổi sáng tôi vác cây cuốc
Chạy tuốt ra đồng nghe tin bậu
có chồng
Tôi quăng cấy cuốc tôi chạy cùng
đồng tôi la.
Mặt em má phấn anh muốn kề
Hình nhan yểu điệu khó bề có
đôi.
Một bến nước trong, một dòng
nước đục
Một trăm người tục, một chục
người thanh
Biết đâu cao ấm nấm mồ
Ôm duyên chờ đợi, lửa tàn mai
khô.
Một mình lo bảy lo ba
Lo cau trổ nụ, lo cà hết duyên
Còn duyên nón cụ quay tơ
Hết duyên nón lá, quai dừa cũng
ưng.
Một ngày ngồi tựa mạn rồng
Còn hơn muôn kiếp ở trong thuyền
chài.
Một thương hai nhớ ba trông
Bốn chờ năm đợi sáu mong duyên
nàng.
Một thương em gởi bán buôn
Hai thương bới tóc cài gương
trên đầu
Ba thương cặp mắt bồ câu
Bốn thương đôi má mỉn bầu xinh
xinh
Năm thương mím miệng cười tình
Sáu thương trán rộng sân đình em
cao
Bảy thương giọng nói thanh tao
Tám thương mày liễu mi đào
Chin thương sống mũi dọc dừa
Mười thương em đẹp mà chưa có
chồng.
Muối ba năm muối vẫn còn mặn
Gừng chín tháng gừng vẫn còn cay
Đạo nghĩa can thường chớ đổi
đừng thay
Dẫu có làm nên danh vọng rủi có
ăn mày cũng theo.
Năm mươi xu xin lại mối tình xù
Trước khi xù, em suy nghĩ kỹ
chưa.
Năng mưa thì giếng năng đầy
Anh năng đi lại mẹ thầy năng
thương.
Ngắn tay với chẳng tới kèo
Cha mẹ anh nghèo với chẳng tới
em.
Nghĩa nhân mỏng vánh như cánh
chuồn chuồn
Khi vui nó đậu khi buồn nó bay.
Ngó lên mây bạc trời hồng
Thương em hỏi thiệt có chồng hay
chưa.
Ngó đâu ngó đó thời vui
Ngó về xứ cũ ngùi ngùi nhớ em.
Ngó về đồng có cây nằm nước
Ngó về xóm trước nước đổ lao xao
Anh thương em chẳng biết làm sao
Gửi thơ thì thơ lạc, gửi lời lời
quên.
Ngó lên trời trời cao lại trắng
Ngó xuống nước nước trắng lại
trong
Anh thương em anh đắp lũy bồi
thành
Anh ơi em cũng như cá chợ ai
dành nấy mua.
Ngó lên trời trời trong như bột
Ngó xuống biển biển trắng như
bông
Em ơi ở chi lớn tuổi không lấy
chồng
Mùa đông gió lạnh, đóng cửa loan
phòng đợi ai.
- Ngó lên trời, trời trong lại
trắng
Ngó xuống đất, đất trắng lại
trong
Làm gái như ai, làm gái như em
đây chắc dạ bền lòng
Lỡ duyên kia chịu lỡ em đóng cửa
loan phòng đợi anh.
Ngó lên trời trời cao lồng lộng
Ngó về biển biển rộng mênh mông
Anh ơi đừng thương trước cho
uổng công
Để cho thiệt vợ thiệt chồng mới
thương.
Ngó lên trời sao giăng tứ diện
Ngó ra ngoài biển thấy chim
liệng cá đua
Anh thương em lên xuống mấy mùa
Tiếng oan anh chịu chứ cơm chùa
ai ăn.
Ngó lên trời thấy sao vần vũ
Ngó xuống âm phủ thấy đủ bá quan
Nghe tiếng anh than hai hang lệ
nhỏ
Em đây có chút mẹ già biết bỏ ai
nuôi.
Người ta giàu người ta nên duyên
giá thú
Hai đứa mình nghèo dụ dỗ dắt đi
Năm nay anh kẹt chữ gia bần
Đồng quê hết lúa tiền nào cưới
em.
Nước mắm ngon em còn hưởng thụ
Thả trái đu đủ nó nổi lững lờ
Anh thấy em còn nhỏ còn khờ
Muốn vô gá duyên chồng vợ phải
chờ đôi năm.
Người ta đi biển có đôi
Còn tôi đi biển mồ côi một mình.
Nước xanh chảy quanh miệng đập
Hai đứa mình là cặp bồ câu.
Nhà anh trai tráng (chớ) cửa ván
kèo nghiêng
Phụ mẫu anh bên lớn chức, cao
quyền
Phụ mẫu bên em nghèo khổ, biết
kết nguyền đặng không
- Đặng không anh cũng kết nguyền
Sống dương gian gửi nạc,
Thác xuống huỳnh tuyền gửi
xương.
Nhà tôi mái dột cột xiêu
Muốn đi cưới vợ sợ nhiều miếng
ăn.
Nhạn đậu cây sung
Ai nỡ giương cung bắn nhạn
Nhạn bay đi rồi em biết làm bạn
với ai.
Nhền nhện sa xuống nước
Nhền nhện nổi phềnh
Tôi tới đây cứu huynh cứu đệ
Cứu người tình rút lui
Rút lui sao rút nửa chừng
Nắm tay kéo lại biểu người tình
đừng rút lui.
Nước ròng chảy xuống Nam Vang
Mần thơ để lại em khoan lấy
chồng.
Nước xuống sâu lòng sầu nát dạ
Tay ôm bó mạ nước mắt anh nhỏ
tràn
Ai làm cho cạn chuyến đò ngang
Song sâu rời bến đôi đàng kẹt
duyên.
Nắng tháng tư nắng gieo sầu đám
mạ
Bao giờ mưa hạ cho tươi tốt
ruộng đồng
Thấy em gặt lúa bên song
Mà dạ anh xót, mà lòng anh đau.
- Gặt lúa bên sông em lo công
việc
Anh thấy em làm việc tội nghiệp
anh thương
Lúa nay em gặt rồi
Việc em, em biết liệu, anh chớ
đứng ngồi lo âu.
Nước cạn đáy sông con cá chạch
nằm phơi bụng
Thấy em làm lụng anh thấy tội
trong lòng
Em ơi, em có thương anh thì cứ
để trong lòng
Đừng đem ra ngoài ngõ má buồn
cha la.
- Anh ơi! Nếu có để ý thì cứ
lặng im trong dạ
Đừng đem của lạ mà để trước mặt
gái quê
Tuy gái quê nhưng ý tứ trăm bề
Anh đừng học thói trèo tường
ngắt hoa.
Nước có bọt thì cơn sóng gợn
Lửa có cao vì bởi gió reo
Anh thương em không phải giàu
nghèo
Tâm đầu ý hợp trọn đời mình bên
nhau.
Nước trong thấy đá, con cá lội
thấy kỳ
Anh thấy dáng em đi, cái miệng
em cười
Anh để ý một người anh thương.
Phải duyên phải nợ thì chờ
Không duyên không nợ đừng chờ
uổng công.
- Phải duyên phải nợ thì mong
Không duyên không nợ uổng công
đợi chờ.
Phải duyên ngàn dặm cũng gần
Trái duyên vô gặp mấy lần cũng
xa.
Phụng hoàng đầu đỏ mỏ lam
Phải dè năm ngoái cưới em cho
rồi.
Qua sông anh đứng anh chờ
Qua cầu anh đứng ngẩn ngơ vì
cầu.
Qua cầu dỡ nón che cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ em sầu bấy
nhiêu.
Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ đem lòng nhớ
thương
Dẫu rằng khác họ người dưng
Tâm đầu ý hiệp không thương sao
đành.
Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ đem lòng nhớ
thương
Thương chi thương uổng công mình
Họ về xứ họ bỏ mình bơ vơ.
Quả năm ngăn trong lòng sơn đỏ
Mấy lời to nhỏ anh bỏ không
đành.
Chừng nào chiếc xáng nọ bung
vành
Tàu Tây kia liệt máy em mới đành
bỏ anh.
Quốc kêu khắc khoải mùa hè
Làm thân con gái lấy chồng xuất
gia
Anh cưới thiếp về thờ kính mẹ
cha
Thờ cha kính mẹ cho tròn đạo
đâu.
Ra về giữ bốn câu thơ
Câu thương câu nhớ câu chờ câu
mong.
Ra về nước mắt như mưa
Thấu trời thấu đất nhưng chưa
thấu lòng.
Răng đen ai nhuộm cho mình
Để duyên mình thắm để tình mình
say.
Rồi đây có kẻ thất tình
Dựa mai mai ngã, dựa tùng tùng
siêu.
Rắn hổ mang nằm ngang cây thục
địa
Ngựa nhà trời cắn lá chữ thiên
Đôi ta cách trở giang biên
Chim sầu chim biến, cá sầu cá
bay.
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp đừng chờ uổng
công.
Rượu lưu ly chân em quỳ tay em
rót
Cha mẹ uống rồi, em rời gót theo
anh.
Rượu nằm trong nhạu chờ nem
Em nằm phòng vắng chờ anh đôi
ngày.
Rượu ngon bất luận gia trai
Chớ anh thương em mà sợ nỗi mắc
ai chê cười.
Bạc bảy đâu dám xứng vàng mười
Em đâu dám xứng với người người
ơi.
Sáng trăng trãi chiếu hai hàng
Trên anh đọc sách dưới nàng quay
tơ
Quay tơ phải giữ mối tơ
Dù năm bảy mối vẫn chờ mối anh.
Sao rua chín cái nằm kề
Thương em từ thuở má về với ba
Sao rua chín cái nằm ngang
Thương anh từ thuở mẹ mang trong
lòng
Sao rua chín cái nằm chồng
Thương em từ thuở má bồng trên
tay.
Sông dài sông chảy đi đâu
Người thương không lấy làm sầu
dạ anh
Sông quê nước chảy đôi bờ
Thương em chín đợi mười chờ mà
em không thương.
Sông sâu biết bắt mấy cầu
Phận em là gái biết hầu mấy nơi
Tram vàng dắt chặt còn rơi
Lòng em chưa quyết đổi dời tại
anh.
Sống bên voi bỏ vòi bên vịnh
Anh với nàng trời định đã lâu.
Tàu Sài Gòn quăng neo cái rổn
Tàu Nhật Bổn tới nước Ăng-Lê
Hiền thê em ở lại lấy chồng
Anh về chỗ cũ như rồng lên mây.
Tay cầm cây kéo cây kim
Vai mang gối lụa đi tìm người
thương.
Tay cầm gàu nước chia hai
Chiều nay tưới lựu chiều mai
tưới đào
Em có chồng rồi anh biết làm sao
Tưới lê lê héo, tưới đào đào
khô.
Tay cắt tay sao nỡ
Ruột cắt ruột sao đành
Một lời thề biển cạn non xanh
Chim kêu dưới suối vượn hú trên
nhành
Qua không bỏ bậu bậu đành bỏ
qua.
Tay cầm nọc cấy chợt thấy bạn
vàng
Tử sinh chỉ nguyện mình chàng
chàng ơi.
Tay cầm nắm muối quả mơ
Mơ chua, muối mặn ta chờ đời
nhau.
Tay ôm bó mạ xuống đồng
Miệng hò tay cấy mà lòng nhớ em.
Tình anh thấp thỏm đợi chờ
Tình em muôn đợi chín chờ mười
mong.
Tiếc công anh lau chùi bình
Cậy mai đến mối phụ mẫu nhìn bà
con.
Thằng nào dắt vợ tao đi
Bỏ con tao lại lấy gì tao nuôi
Ban ngày dụ ẵm đi chơi
Ban đêm nó khóc hỡi ơi là trời.
Thân anh như lọ nhang tàn
Vợ con không có muôn phần tại
ai.
Thân anh như thể cái chày
Bỏ lăn bỏ lóc chờ ngày dọn
chuông.
Thân em như tấm lụa đào
Kẻ ưa người chuộng biết vào tay
ai.
Thân em như cái chuông vàng
Ở trong thành nội có ngàn lính
canh
Thân em như cái sạp vàng
Anh như chiếu rách bên đàng bỏ
quên
Lạy trời cho gió nổi lên
Cho manh chiếu rách bay lên sạp
vàng.
Thân em như thể đóa sen
Anh như bèo bọt chẳng chen được
vào
Lạy trời cho đổ mưa rào
Cho sen lắng xuống cho bèo lên
trên.
Thân em như tấm lụa điều
Đã đông nơi chuộng lại nhiều nơi
thương.
Thân em tựa cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu khi buồn nó bay.
Thân em như thể trái chanh
Lắc lẻo trên cành nhiều kẻ ước
mơ.
Thuyền ai gác mái hững hờ
Phải duyên thì ghé đây chờ đã
lâu.
Thuyền ai đi trước bọt nước nổi
phềnh
Chờ tôi đi với tâm tình đôi câu.
Thuyền em nhỏ dáng bóng láng
mái chèo
Thả ra dòng nước nửa vời
Xin em ở lại kết nghĩa ở đời với
anh.
Thuyền rồng bất nghĩa thả trôi
Thuyền nan có nghĩa ta ngồi
thuyền nan.
Thương đây, đó nói một câu
Mâm trầu chai rượu chứ đâu đòi
vàng.
Thương nhau hát lý qua cầu
Quê em Ninh Quới nặng câu ân
tình.
Thương ai cách một cánh đồng
Dẫu xa cho mấy mà lòng vẫn
thương.
Thương anh vô giá quá chừng
Trèo tường quên mệt ngậm gừng
quên cay
Nhác trông thấy bóng anh đây
Ăn chín lạng ớt ngọt ngay như
đường.
Thương em không biết để đâu
Để trong túi áo lâu lâu anh
nhìn.
Thương em chí quyết thương hoài
Bảng treo mặc bảng thơ đề mặc
thơ.
Thương em không dám hỏi nhà
Đi qua đi lại hỏi gà bán không.
Thương em không dám nói ra
Sợ em đã có chữ thiên lú đầu.
Thò tay anh ngắt cọng ngò
Thương em đứt ruột giả đò ngó
lơ.
Thò tay tôi ngắt ngọn ngò
Thương cô đứt ruột giả đò ngó lơ
Thương rồi sao lại làm ngơ
Mai sau đừng trách ông tơ bạc
tình.
Trái dưa gang sọc dài sọc ngắn
Cọng rau đắng trong trắng ngoài
xanh
Anh thương em chớ dỗ chớ dành
Chờ ngày phụ mẫu định rồi em mới
ưng.
Trải chiếu ra đôi ta ngồi xuống
Chàng ngồi một góc thiếp ngồi
một góc
Chàng than thiếp khóc đau dạ xót
lòng
Tưởng đâu đây vợ đó chồng
Ai dè chàng lập chốn loan phòng
bỏ em.
Trách ai ăn giấy bỏ bìa
Khi thương thương vội khi lìa
lìa xa.
Trách mẹ trách cha qua không
trách bậu
Cha mẹ ham giàu gả bậu đi xa.
Trách ông tơ sao se hoài se hủy
Trách bà tơ sao se chỉ lộn vòng
Chỗ em không ưng thì bà muốn
Chỗ em bằng lòng thì bà lại se
rơi.
Trách trời sao vội mưa giông
Trách em sao nỡ có chồng bỏ anh.
Trăm cái hồ, hồ gì không nước
Trăm cái cước, cước nào không
dây
Trăm thứ cây, cây chi không trái
Trăm cô gái, gái chi không chồng
Trai nam nhi đối đặng, gái má
hồng theo không.
- Trăm cái hồ, hồ giấy không
nước
Trăm cái cước, cước giấy không
dây
Trăm cái cây, cây viết không
trái
Trăm đứa con gái, gái Tố Như
không chồng
Trai nam nhi đối đặng, gái má
hồng tính sao?
Trăng lên khỏi núi khuất bụi
chuối con trăng mờ
Tiếng em ở chợ sao khờ hơn anh.
Trăm năm dầu nỗi hẹn hò
Cây đa còn đó con đò vắng đưa.
Trăng tròn chỉ có đêm rằm
Tình ta tháng tháng năm năm vẫn
tròn.
Trâu kia cắn cỏ bờ ao
Anh kia không vợ đời nào có con
Người ta con trước con sau
Than anh không vợ như cau không
buồng.
Trồng tre không dám ăn măng
Để cho măng lớn kết bè đưa dâu
Đưa dâu thì đưa bằng ghe
Đừng đưa bằng bè ướt áo cô dâu.
Trăng lu vì bởi đám mây
Anh xa em vì bởi sợi dây tơ
hồng.
Trầu với cau là duyên là nợ
Còn vôi với thuốc là vợ là chồng
Vái ông tơ hồng ông
xe sao mà xe cho chặt
Ông đừng có xe nửa chừng mà lặt
vặt tình thương.
Trách ông tơ sao không nhỏ phước
cho con nhờ
Trai trông, gái đợi, nữ chờ
Phòng loan vắng vẻ hai đàng lỡ
duyên.
Trên trời có đám mây xanh
Dưới đất có chiếc đỏ mành đương
đưa
Anh gặp em đây con bóng đương
trưa
Trên rưng rưng nước mắt dưới tay
đưa miếng trầu
Khuyên em đừng thảm đừng sầu
Gối loan chẳng đặng giao đầu thì
thôi.
Trông lên tượng trắng lem lem
Bởi anh chậm bước nên em lấy
chồng.
Trồng trầu thời phải khai mương
Làm trai hai vợ phải thương cho
đồng.
Trống treo ai dám đánh thùng
Bậu không ai dám giở mùng chui
vô.
Trồng tre ngả ngọn xuống mương
Hai dâu về tới, má thương dâu
nào
Dâu nào dâu nấy cũng thương
Dâu cũ tầm thường dâu mới má
thương hơn.
Trời đương mưa đương chuyển
Đất ngoài biển đang lỡ đang bồi
Hai đứa ta vì lỡ ra rồi
Lòng thương em bạn dứng ngồi
không yên.
Trời không chớp bể mưa nguồn
Hỏi anh vơ vẩn anh buồn vì đâu
Trời không gió thẩm mâu sầu
Hỏi anh vơ vẩn vì đâu anh buồn.
Trời mưa ướt lá trầu xanh
Ướt em em chịu, ướt anh em buồn.
Trời mưa ướt lá trầu vàng
Ướt anh anh chịu, ướt nàng anh
thương.
Trứng vịt đổ lộn trứng gà
Anh thấy gò má trắng anh đà muốn
hun.
- Hun em em cũng cho
hun
Anh về nói với mẹ cha
Mâm trầu hũ rượu về
nhà mới hun.
- Em ơi anh muốn hun
chơi
Mâm trầu hũ rượu là
nơi vợ chồng.
Tóc em dài em cài bông
hoa lý
Thấy miệng em cười anh
cố ý anh thương.
Tóc mai sợi vắn sợi
dài
Thương em không được
nhớ hoài ngàn năm.
Tới đây anh muốn ở lại
đây
Chừng nào gá nghĩa cội
cây anh mới về
- Còn ba cái lúa mọn
tòn ten
Hết ba lúa mọn em mới
cuốn màn theo anh.
Tôi vái ông tơ năm ba
chầu hát
Tôi cầu nguyệt lão năm
bảy đêm kinh
Cho em cùng anh đây gá
nghĩa chung tình
Dù ăn cơm quán ngủ
đình em cũng can.
Tôi ngó lên Châu Đốc
thấy trái bần trôi
Tôi ngó về Gia Định
thấy vịnh Vũng Tàu
Anh ơi thương em thì
mở cửa em vào
Không thương đóng lại
nỡ nào em mở vô.
Tới đây chia rẽ hai đường
Duyên anh anh xách tình nàng
nàng bưng.
Tới đây không hát thì hò
Chẳng phải con cò ngóng cổ mà
nghe.
- Con cò nó đậu cành tre
Đậu đâu dưới đất mà nghe người
hò.
Tới đây dầu đói giả no
Dầu khôn giả dại đặng dò ý em.
Tới đây trước miếu ông thần linh
Cột đứng tre đòn tay sắt
Đôi ta xung khắc
Trục trặc cắt tóc thề nguyền.
Từ ngày ăn phải miếng trầu
Miệng ăn môi đỏ dạ sầu tương tư.
Tưởng rằng một dạ một lòng
Ngờ đâu đem dạ bưởi bòng phụ
nhau.
Ước gì anh hóa ra hoa
Để em nâng lấy rồi mà cài khăn
Ước gì anh hóa ra chăn
Để cho em đắp em lăn ra nằm.
Ước gì mình biến ra hoa
Ta biến ra bướm bay ra bay vào.
Ước gì bướm được gần hoa
Ước gì mình sánh với ta hỡi
mình.
Ước gì nguyện được cùng nguyền
Ước gì chỉ thắm se duyên tơ đào.
Ước gì ta biến ra cau
Ta biến ra trầu ta bổ mình ăn.
Uổng công anh đào ao thả cá
Cá thả xong rồi kẻ lạ đến câu.
Vái trời giọt nước xoay vần
Ngãi nhân xoay lại cho gần với
nhau.
Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra
Bậu ra bậu lấy ông câu
Bâu câu cá bống chặt đầu kho
tiêu
Kho tiêu kho mỡ kho hành
Kho ba lượng thịt để dành em ăn.
Vì sông ta phải lụy đò
Vì chiều ta phải lụy cô bàn hang
Vì tình nên phải đa mang
Vì duyên thiếp biết quê chàng ở
đâu.
Vì chưng ăn miếng trầu xanh
Cho nên má đỏ tóc xanh đến giờ.
Vỗ vai cô bán khế, vỗ về cô bán
chanh
Lòng anh chỉ sợ mỗi cô bán hành
chợ trưa.
Vì dầu ruột thắt gan teo
Vì thế anh nghèo không đặng cưới
em.
Vì sương nên núi bạc đầu
Biển lay bởi gió, hao sầu vì
mưa.
Vắn tay anh với chẳng tới kèo
Cha mẹ anh nghèo anh với chẳng
tới em.
Vì dầu bông quỳnh, bông cúc bông
trang
Bông búp về nàng, bông nở về
anh.
Vắng anh đêm vắng canh thâu
Nhớ anh ruột thắt ruột đau rã
rời
Một mai anh bỏ đi rồi
Làm sao em biết em tìm ở đâu
Xa nhau anh thấy đau lòng
Tay anh không cắt mà lòng anh
đau.
Thương nhau đứt ruột để dành
Mai này xa cách mình làm vật
tin.
Xăm xăm bước tới cây chanh
Lăm le muốn bẻ sợi cành có gai.
Xin đừng chia xẻ tào khang
Đốt chùa không tội cho bằng rẽ
duyên.
Xuồng câu tôm mà đậu mép đìa
Nghe em có khóa mà không có chìa
Muốn vô mở khóa mà sợ lìa căn
duyên.
Yêu ai yêu hẳn một người
Đừng anh như cỗ lắm nơi nhiều
phần.
Yêu nhau trầu vỏ cùng say
Ghét nhau cau đậu đầy khay chẳng
màng.
-
-
- Trở
về trang đầu -
Tình Yêu Đôi Lứa
2 - Hôn Nhân Gia Đinh
|