(VOV4) - Đám 
			cưới là ngày vui, ngày hạnh phúc trong cuộc đời mỗi người, nhưng các 
			cô gái người Ngái trước khi đi lấy chồng lại dấm dứt khóc, lại u sầu, 
			hoang mang. Có cô khóc liền 7 ngày trước khi về nhà chồng, khóc đến 
			khi chú rể rước dâu về. Thậm chí, họ hàng, bạn bè cũng đến… khóc 
			cùng. Thật là một chuyện lạ!  
Ngày trước, đám cưới của người Ngái 
			khá nặng về lễ vật. Ngoài tiền mặt, thịt, rượu, gạo, chè, thuốc… nhà 
			gái thách cưới, nhà trai phải sắm đủ chăn màn, quần áo cho con dâu. 
			Bà Hà Thị Hường, ở xóm Tam Thái, xă Hóa Thượng, huyện Đồng Hỷ, tỉnh 
			Thái Nguyên kể, đến thế hệ bà th́ những thủ tục rườm rà và lễ vật 
			thách cưới mặc dù vẫn được đề cao, nhưng đă giảm đi nhiều so với 
			trước:
				-Trước, ăn hỏi, nhà gái thách nhà 
			trai phải cho bao nhiêu bộ quần áo, chăn màn. Mẹ tôi, từ lúc lấy 
			chồng đến lúc già, quần áo mặc vẫn c̣n. Nhiều, đủ cái tủ to 2 người 
			khiêng!
				Thế nhưng, theo bà Hường, điều đặc 
			biệt nhất trong đám cưới của người Ngái không phải là lễ vật mà là ở 
			tục… cô dâu khóc trước khi về nhà chồng. Sau ngày ăn hỏi, tức là sau 
			khi đă nhận đủ những lễ vật của nhà trai, đáng lẽ, nhà gái phải vui 
			mừng, rôm rả, th́ ngược lại. 
				“Tiền vàng, gạo thuốc của “nhà người 
			ta”, cha mẹ ḿnh đă nhận rồi; quần áo, chăn màn “người ta” mang đến, 
			ḿnh cũng đă nhận, ḿnh phải ăn ở sao cho tṛn đạo làm dâu con, làm 
			vợ” - bà Hường bảo. Đó là suy nghĩ, là trăn trở của hầu hết 
			các cô gái người Ngái trước ngày cưới. Cộng với tâm lư sắp phải xa 
			bố mẹ, xa gia đ́nh, nên các cô không ḱm nén được cảm xúc.
 
				
				
				Vợ chồng già người Ngái. Ảnh: KT
				Ngày lấy chồng, bà Hường khóc 7 ngày. 
			Thời đó, có người c̣n thuê người về khóc. Chị em thân đến chơi nhà, 
			mẹ cô dâu bảo: Mày ở đây khóc với nó, bao giờ nó đi lấy chồng hăy 
			về.
				Các cô gái Ngái khóc có bài có bản, 
			rằng bố mẹ nuôi con trưởng thành, giờ con đi không biết ra sao, 
			sướng hay khổ… Con gái khóc, bố mẹ cũng khóc. Khóc rằng: Thôi con cứ 
			về, chịu khó làm ăn. Đừng láo lếu, người ta đánh khổ. Người ta dạy 
			thế nào th́ phải nghe thế. 
				Anh trai, em trai, chị em cô dâu cũng 
			khóc. Khóc đến bao giờ em ra cửa th́ thôi. Chia tay, các anh khuyên 
			em: “Em về thôi, đừng khóc nữa. Em về ngoan ngoăn làm ăn, không để 
			bố mẹ chửi, anh em chửi, mang tiếng bố mẹ ḿnh”. Có cô dâu khóc tới 
			khi nhà trai đến đón dâu, khóc đến không ăn được cơm, anh trai phải 
			bón!
				Cô gái bày tỏ sự biết ơn, t́nh cảm 
			với bố mẹ, anh chị em trong lời khóc. Cha mẹ dạy bảo con cách làm ăn, 
			đối nhân xử thế, anh chị dặn ḍ em bằng lời khóc. Ông Hoa Huân, ở 
			xóm Tam Thái, bảo rằng khóc trong đám cưới không giống như khóc khi 
			nhà có người mất hay có chuyện ǵ buồn phiền. Khóc đấy, nhưng mà vẫn 
			vui: “Khóc như là hát, v́ lo lắng, v́ thương nhớ cha mẹ. Nhưng, 
			trong lời khóc vẫn vui , v́ đi lấy chồng mà. Phong tục của người 
			Ngái là phải khóc, nhưng mà người ta không khóc nức nở, mà khóc 
			than, khóc để dặn ḍ, dạy bảo. Lời khóc vừa giống lời dặn ḍ, lại 
			giống lời hát”.
				Ngày nay, các cô gái người Ngái vẫn 
			khóc trong ngày cưới của ḿnh, nhưng chỉ buổi tối trước ngày cưới. 
			Khi nhà trai rước dâu, cô dâu vẫn khóc khi bước ra cửa nhà ḿnh. 
			Nhiều bậc cha mẹ vẫn dùng lời khóc dặn ḍ con gái trước khi về nhà 
			chồng. Phong tục cũ đă được cải tiến, phù hợp với hoàn cảnh và đời 
			sống mới.