Điển tích “bà Cố 
		Hỉ” và chuyện ngọc nữ “trộm dưa”
		Mỗi khi tṛ chuyện, nếu ai đó cố nhắc măi những 
		chuyện cũ không c̣n hợp thời, người dân lớp trước vùng sông nước Nam Bộ 
		đă gọi trại “bà Thiên Y” thành “bà Cố Hỉ”. Vậy bà Cố Hỉ là ai?
		Do chiến tranh, một bộ 
		phận người Chăm thiên di vào Nam, được triều đ́nh nhà Nguyễn chỉ định cư 
		trú tại một số nơi gần bản doanh của quân triều để tiện bảo vệ, che chở.
		Ban đầu họ ở rải rác nhiều nơi, dần về sau, để 
		thích nghi với sinh kế
		
		truyền thống (dệt vải, đánh bắt 
		cá, nuôi dê cừu…), họ quần cư thành những xóm nhỏ cặp theo bờ sông, 
		nhiều nhất là tại Châu Giang (ngang Châu Đốc).
		Để có chỗ dựa tinh thần, định cư tại đâu họ cũng 
		dựng miếu thờ Bà, gọi “Thiên Y” hay “Thánh mẫu”, nói đủ là “Thiên Y 
		nương nương”, “Thánh mẫu nương nương”. Dần về sau, do toàn bộ người Chăm 
		ở An Giang đều theo đạo Islam (Hồi giáo – theo luật của đạo này, tín đồ 
		chỉ thờ độc nhứt thánh Alla), do đó họ không tín ngưỡng “thờ Bà” nữa.
		Chính v́ vậy, mỗi khi tṛ chuyện nếu ai đó cố nhắc 
		măi những chuyện cũ không c̣n hợp thời, người dân lớp trước vùng sông 
		nước Nam Bộ đă gọi trại “bà Thiên Y” thành “bà Cố Hỉ” (nói đủ là “Thượng 
		Động Cố Hỉ”): “Chuyện đâu hồi đời bà Cố Hỉ mà cứ nói hoài!”. Vậy bà Cố 
		Hỉ là ai?
		T́m hiểu được biết, bà là một vị nhiên thần, được 
		xem là “thần tối cao” của người Chăm, “nguyên quán” tận Nha Trang, do 
		từng tỏ ra linh ứng nên được các vua
		
		triều Nguyễn sắc phong (Gia 
		Long, 1901; Duy Tân, 1909…).
		Về thần tích, theo Đào Thái Hanh “Những người bạn 
		cố đô Huế”, ngày xưa ở núi Đại Điền có một ông già nhà quê và bà vợ cùng 
		chung sống bằng nghề trồng dưa. Nhưng lần nào dưa sắp chín th́ có người 
		đến đánh cắp hết. Bực ḿnh ông già nấp để canh dưa mong bắt được kẻ trộm.
		Một đêm ấm áp, ông thấy bên bụi cây, một cô thiếu 
		nữ tuổi độ 13,14 đưa tay xinh đẹp hái dưa, vừa ngắm nghía vừa khen ngợi, 
		vuốt ve và ăn ngon lành dưới ánh trăng. Ông già bắt lấy, hỏi cô và biết 
		được cô là kẻ đánh cắp thường xuyên mùa dưa của ông. Ông rất ngạc nhiên 
		về cách đi đứng khoan thai và mỹ miều của cô gái và ông quyết định đưa 
		về cḥi để nuôi nấng như con nuôi.
		Suốt thời gian ấy cô ở nhà ông nông dân; sắc đẹp 
		huyền diệu, sự trong trắng và t́nh yêu cảnh yên tĩnh làm cho cha mẹ nuôi 
		cô rất mến và xem như con trời cho vậy.
		Có một hôm, th́nh ĺnh vùng ấy bị trận lụt lớn, 
		Thiên Y tự nhiên buồn bă có vẻ nhớ quê hương, đem lượm đá và chất lên 
		như một ḥn núi nhỏ và trồng hoa xung quanh để dựng lại cảnh đẹp của quê 
		hương cô là “Đảo tam thần” xứ hoan lạc vĩnh cửu. Người cha nuôi thấy 
		cách chơi này không vừa ư ḿnh nên mắng quở làm cô mủi ḷng và buồn nản.
		Trong lúc đó th́ trôi qua một cây cổ thụ Đà Nam, gỗ 
		rất thơm, bị trốc gốc, nước cuốn trôi giữa ḍng. Thiên Y bám lấy thân 
		cây và để trôi ra biển theo làn sóng.
		Cái xác cây bị cuốn ra Bắc và dạt vào bờ. Dân chúng 
		ở miền đó rất ngạc nhiên thấy cây gỗ và xúm lại để lôi vào bờ. Nhưng mất 
		công vô ích, cây gỗ quá nặng mặc dầu số lượng người bao nhiêu cũng không 
		sao đẩy cây gỗ được.
		Tin này chẳng bao lâu được truyền đi khắp nước. Vị 
		hoàng tử sắp lên thái tử, thấy việc lạ, đến ṭ ṃ xem vào cuộc câu bắt 
		lạ lùng này. Vị thái tử cũng xuống nước và bỗng một tay nhấc nổi cây gỗ 
		kéo vào bờ, và truyền cho đem vào vườn trong hoàng cung.
		Vị thái tử này đă đến tuổi nhưng chưa có vợ. Có một 
		đêm vừa đi qua lại gần cây gỗ để nghĩ đến tương lai ḿnh, th́nh ĺnh 
		dưới ánh trăng mờ ảo, ông thấy một bóng người hiện ra trong sương mờ 
		thơm ngát và đang đi đến. Thấy vậy ông rất rung động.
		Đêm sau, khi ông đang trầm ngâm trong cảnh hoang 
		vắng th́ lại thấy bóng ấy xuất hiện. Lần này ông đuổi theo th́ điều kỳ 
		lạ, từ bóng ấy ông thấy xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp. Người thiếu nữ 
		này lúng túng định trốn nhưng không kịp nữa, ông hoàng đă ôm chặt trong 
		ṿng tay mà nàng không thoát nổi.
		
		
		
		
		
		
		Được hỏi tới, Thiên Y kể lại hết những sự kiện đă 
		xảy ra trong đời nàng, trước khi bị trôi đến vùng này. Ông hoàng rất mê 
		say và tâu lại vua cha về cuộc phiêu lưu t́nh cảm này. Vua sai các vị 
		thiên văn xem tử vi. Họ đều đồng t́nh và lễ cưới được tổ chức cho Thái 
		Tử và Thiên Y theo phong tục trong nước.
		Sau cuộc t́nh duyên đẹp đẽ này nàng sinh ra luôn 
		hai đứa con. Đứa trai tên là Tri và đứa gái tên là Quư.
		Khi nào cũng bị lôi cuốn trong nỗi buồn bí ẩn, một 
		ngày kia công chúa Thiên Y đưa hai con ra bờ biển, trốn chồng, nàng đưa 
		hai con lên cây gỗ Đà Nam và đi vào hướng Nam.
		Khi trở lại cảng Cù Huân nàng bèn đi t́m lại cha mẹ 
		nuôi trước. Mái nhà tranh cũ chẳng thấy nữa, lăo nông dân và vợ đă chết 
		từ lâu. Nàng xây một đền thờ hai vị.
		
		
		
		 
		Thời kỳ ấy, dân ở Nha Trang đang c̣n sống lối hoang 
		dă, chưa có phương tiện để sống và để chống lại thiên tai. Thiên Y để 
		thời giờ giáo dục họ, những người xung quanh nàng phải tuân thủ luật 
		pháp và phải tiết kiệm để giàu có.
		Nàng khắc h́nh ḿnh trên tảng đá đẽo ở núi Cù Lao, 
		làm xong cả nàng và con biến mất giữa ban ngày. Ông thái tử, biết sự 
		việc, đem cả một hạm thuyền đi theo t́m. Khi họ đến cù lao, bọn man rợ 
		trên đoàn thuyền của thái tử chém giết dân làng ở đó và đem bôi nhọ các 
		h́nh chạm trên đá của công chúa. Để xử phạt bọn này, một trận băo lớn, 
		gió xoáy làm trôi các thuyền bè, các mảnh đá vỡ biến thành tảng đá.
		
		
		
		 
		Từ ngày ấy trở đi, vị Nữ thần ban bố nhiều “phép 
		lạ” liên tiếp nhau.
		Có nhiều khi người ta thấy công chúa cưỡi con voi 
		trắng đi dạo quanh trên đỉnh núi, và mỗi lần ra đi chơi đều có nổ ba 
		tiếng ầm vang như lệnh đại bác. Có nhiều lần nàng xuất hiện dưới dạng 
		tấm lụa bay vun vút trên trời hay nhiều khi nàng cưỡi đầu con cá sấu và 
		đi lượn quanh ḥn cù lao và các đảo lân cận.
		Dân làng tôn thờ nàng như vị nữ thần và nhờ nàng 
		ban ơn cho họ hưởng bao nhiêu điều mong ước cầu nguyện.
		Trên núi có hai cái tháp, bên trái là dành cho nữ 
		thần, bên phải là để thờ nàng và thái tử chồng nàng. Sau các tháp ấy là 
		một ngôi chùa thờ cha mẹ nuôi của nàng.
		Có một bia mộ trước các tháp ấy chữ theo lối văn tự 
		mà dân bản xứ chẳng hiểu ǵ ư nghĩa cả. Giờ đây, trong vườn mà các tháp 
		ấy và chùa được dựng lên, nhiều khách đến tham quan hái quả trong vườn 
		để ăn tại chỗ nhưng nếu đem đi th́ sẽ bị thần phạt.
		Có một ngày trong năm, nhiều thú rừng và cá biển 
		đến chầu yên lặng trước đền của nữ thần như là ngày kỵ giỗ theo kiểu của 
		chúng.
		Khi c̣n làm quan, đại thần Phan Thanh Giản đă có 
		làm một bài văn tế viết bằng chữ Hán, được chạm khắc trên bia đá trân 
		tàng tại Tháp Bà Nha Trang, nay vẫn c̣n.
		Trong tinh thần tôn kính thần linh, cũng nhằm thể 
		hiện t́nh đoàn kết giữa các dân tộc anh em, hiện không ít nơi bà con
		
		người Việt vẫn thường lui tới 
		những nơi thờ Bà để cầu xin những điều may mắn.
		
		
		

		Chùa Bà 
		Đen Tây Ninh                                                          
		Chùa Bà Thất Sơn
		Vài dấu tích c̣n sót lại trên vùng đất này là Miếu 
		Bà ở Chợ Vàm (huyện Phú Tân, An Giang – cũng gọi “miếu Bằng Lăng”, v́ 
		sau miếu có những cây bằng lăng rất to), miếu Bà ở Thất Sơn (An Giang – 
		trong khuôn viên một ngôi chùa Phật), miếu Bà ở Phong Điền (Cần Thơ – 
		cũng gọi Cổ miếu Giàn Gừa v́ trong khuôn viên có những cây gừa rất to)… 
		Tất cả đều được trùng kiến rất khang trang và tất nhiên khói hương không 
		dứt.
		
		Post ngày: 
		12/08/18 
		Nguồn: Internet