|   | 
		
		
			
				| ĐỊA DANH DU LỊCH VĨNH PHÚC 
				2 
				-  ĐỊA ĐIỂM DU LỊCH VĨNH PHÚC 
				2 | 
			 
			
				
				
					
					 
					 
					ĐỀN PHÚ ĐA VĨNH PHÚC:  
					Đ ền 
					Phú Đa toạ lạc trên cánh đồng xóm Giếng, xã Phú Hoa, tổng 
					Tang Thác, huyện Tiên Phong, phủ Quảng Oai, trấn Sơn Tây. 
					Nay thuộc xã Phú Đa, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc. Đền 
					thờ “Lãng Phương hầu Nguyễn Danh Thường, Tiên phong đặc 
					tiến, phụ quốc Thượng tướng quân, tham mưu trung quân Đô Đốc 
					phủ, Khâm sai kiểm sát thất thành”. Thời Lê - Trịnh, vì có 
					công giúp triều đình ông được xây dựng đền từ lúc còn sống 
					(sinh từ) để thờ mình. Đền làm thời vua Lê Hiển Tông, niên 
					hiệu Cảnh Hưng (1740 - 1786). Từ ngày xây dựng đến nay chưa 
					phải đại tu lần nào nên ở đây có câu:  
					 
					"Bắt đền ra đền Phú Đa,  
					Bao giờ đền đổ ta ra ta đền."  
					 
					Thật là một công trình “vĩnh cửu”. Sở dĩ được như vậy là nhờ 
					các nghệ nhân xưa kia đã rất thành công trong thi công kiến 
					trúc và điêu khắc đá, mà nổi bật là việc xử lý nền móng, kén 
					chọn nguyên vật liệu, thiết kế xây dựng và bố cục nội, ngoại 
					thất.  
					Đền Phú Đa có 3 toà kiến trúc (cổng đền, đại bái, từ đường) 
					bố cục theo kiểu chữ “Tam”. Cổng đền cách đại bái một khoảng 
					sân, đại bái cách từ đường bởi một cống thoát nước. Vị trí 
					đền ở giữa vùng chiêm trũng, giáp sông Hồng nên hàng năm 
					(trước khi có đê bao) đều bị lũ lụt tràn qua. Để khắc phục 
					điều đó, các nhà xây dựng ngày trước đã gia cố cho nền đền 
					và các vùng phụ cận thành một gò đất cao hình nón; khi lũ 
					lụt - sóng xô đến, nước sẽ bị cản từ xa và sức mạnh của nước 
					lũ bị giảm dần, khi đến đền thì không còn đáng kể nữa. Nền 
					đền lại được tạo thành nhiều cấp: Cổng đền thấp nhất rồi đến 
					đại bái và cuối cùng cao hơn cả là nền toà từ đường. Những 
					bậc thềm của các toà kiến trúc đều được lát những tảng đá 
					xanh, vừa làm bậc lên xuống, đồng thời vừa có tác dụng kè 
					đất và cản nước tràn vào đền. Rãnh thoát nước giữa đại bái 
					vàtừ đường cũng được lát ba bề bằng đá xanh (mặt cắt của 
					rãnh hình chữ U). Nhờ có rãnh này, nước từ hai bên mái nhà 
					đổ xuống chảy ra rất nhanh mà không làm sói mòn nền đền. Với 
					những tính toán công phu, những biện pháp chế ngự mưa bão, 
					lũ lụt tài tình như thế, đã khiến cho đền Phú Đa mấy trăm 
					năm qua không mảy may ngả nghiêng, sụt lở.  
					Trên nền móng vững chắc ấy là kiến trúc đền cũng được gia 
					công hết sức chuẩn mực. Toàn bộ vật liệu làm đền đều bằng gỗ 
					lim được kén chọn cẩn thận cả về kích thước và độ già của 
					gỗ. Trước đây còn có 2 toà tả, hữu mạc, về sau được chuyển 
					đến địa điểm khác để làm trường học. Các toà của đền đều có 
					kết cấu kiến trúc kiểu tứ trụ lòng thuyền, vừa đẹp lại khoẻ. 
					Ngoài một số chỗ được chạm trổ các hình vân mây, sóng nước, 
					còn phần lớn kiến trúc đền Phú Đa đều được bào trơn, đóng 
					bén, mộng sàm chặt khít, kể cả các rui trên mái cũng được 
					bào nhẵn theo mực thước và soi đường gờ ở mép. Nhân dân ở 
					đây kể rằng, năm 1965 xã quyết định chuyển toà tả mạc về 
					trường học, khi dỡ vì mộng quá chặt không tháo được nên dân 
					làng đành để cả toà mà khiêng đi, qua gần 3 cây số đến 
					trường, toà tả mạc mộng vẫn chặt khăng như cũ không hề dệu 
					dã. Điều đó nói lên trình độ giỏi giang về thiết kế và thi 
					công xây dựng đền của các hiệp thợ thuở trước.  
					Về mỹ thuật trang trí tạo hình, đây là ngôi đền có nhiều di 
					vật đá nhất trong số các kiến trúc cổ hiện còn ở Vĩnh Phúc. 
					Chỉ tính những di vật được đục chạm thành tác phẩm nghệ 
					thuật hoàn chỉnh thì đều đã có 48 tác phẩm. Đó là những phù 
					điêu tượng tròn quan lại, vệ sỹ, rồng, sư tử, voi, ngựa, 
					chó, các đồ thờ: án gian, ngai, sập, bàn tấu, án thư, lư 
					hương, đèn…và 10 bia đá còn nguyên vẹn, được khắc năm 1750 
					(1 bia) và 1767 (9 bia), nội dung ghi hương ước, điều lệ 
					nghi tiết cúng giỗ hậu thần, phúc thần và liệt tổ, liệt 
					tông, ghi khắc các điều dạy bảo con cháu biết cách ăn ở, các 
					điều cam kết về bổn phận đối với từ đường.  
					Chạm khắc đá ở đền Phú Đa đã phản ánh những thành công nổi 
					bật, trình độ cao về nghệ thuật chạm khắc, trang trí dân 
					gian trên đá thời Lê mạt. Các nghệ nhân thời xưa đã biết căn 
					cứ vào chất liệu và màu sắc của đá mà vận dụng và tận dụng 
					chúng trong tạo hình cũng như trang trí nội thất kiến trúc. 
					Với kỹ thuật chạm khắc tinh vi điêu luyện, với những đề tài 
					thực trong cuộc sống, chạm khắc đá ở đền Phú Đa đã tạo nên 
					cho di tích không khí vừa độ trang nghiêm mà không lạnh 
					lùng, nhà ở của thần linh mà vẫn ấm áp hơi thở của cuộc sống 
					con người.  
					Với giá trị lịch sử, kiến trúc, nghệ thuật, văn hiến điển 
					chương như thế, trong tương lai gần, chắc chắn đền Phú Đa sẽ 
					trở thành điểm tham quan du lịch hấp dẫn của tỉnh Vĩnh Phúc.
					 
					 
					 
					--------------------------------------------------------------------------------
					 
					 
					ĐÌNH BẠCH TRỮ VĨNH PHÚC:  
					Đì nh 
					Bạch Trữ là một trong những ngôi đình lớn và cổ của Vĩnh 
					Phúc, đình Bạch Trữ được biết đến với sự độc đáo về kiến 
					trúc, chứa đựng những tác phẩm điêu khắc gỗ dân gian hết sức 
					đặc sắc, nối tiếp dòng nghệ thuật chảy từ vùng Hùng Lô, Lâu 
					Thượng qua Thổ Tang đến, như một biểu hiện cho đỉnh cao về 
					kiến trúc của đình làng cổ truyền Việt Nam thời Lê Trung 
					hưng.  
					Đình thuộc thôn Bạch Trữ, xã Tiến Thắng, huyện Mê Linh. Hiện 
					tại gồm 3 tòa: Tiền tế, đại đình, hậu cung và 2 ống muống. 
					Về mặt bố cục có thể khẳng định rằng, vỗn dĩ khởi đầu 
					(khoảng cuối thế kỷ XVII) đình chỉ có dạng chữ nhất với toà 
					đại đình ở giữa, về sau người ta mới dựng tiếp toà tiền tế 
					và tiếp sau là hậu cung; cả 3 tòa được nối với nhau bởi 2 
					ống muống để tạo nên hình thức mái theo kiểu chữ “Vương”, 
					nền chữ “Tam”.  
					Trước đình có hồ bán nguyệt, sau hồ là bình phong kiểu cuốn 
					thư có hình cành trúc mai sum họp. Phía sau là một sập thờ 
					làm kiểu chân quỳ dạ cá đắp nổi hình dơi tượng cho ngũ phúc 
					lâm môn (Phú, Quý, Thọ, Khang, Ninh) và tiếp nữa là một nghi 
					môn tứ trụ. Qua một khoảng sân hẹp vào tòa tiền tế, người ta 
					có thể cảm thấy choáng ngợp bởi kiến trúc 5 gian 2 dĩ với bộ 
					mái 2 tầng hoành tráng. Đặc biệt ở đây còn lưu giữ được 
					những nét nghệ thuật của thế kỷ XVII. Đó là những cốn bên 
					với rồng, lân, vân xoắn, đao trong một thể hoạt mang ý nghĩa 
					gắn với tầng trời, gắn với ước vọng cầu mưa. ở gian giữa tòa 
					này có các bức cốn mê thể hiện tứ linh trong ước vọng cầu 
					phúc xưa: rồng cuốn thủy, phượng hàm thư, long mã và rùa. 
					Đặc biệt, ở mặt trong bức cốn ngoài bên phải có hình tượng 
					một con cua nhỏ ở bên dưới, đây là một dấu ấn thể hiện sự 
					hòa đồng của chất dân dã giữa mảng chạm mang đầy tính quy 
					phạm.  
					Tòa đại đình 3 gian 2 chái 2 dĩ, nghệ thuật thế kỷ XVII tập 
					trung ở 2 cốn ngoài của gian giữa, các đầu dư chính và một 
					số kẻ. Đề tài chạm khắc cơ bản là rồng. Những đề tài về con 
					người tuy không nhiều nhưng lại rất đáng quan tâm. Chẳng hạn 
					như bức cốn ngoài bên trái gian giữa, ở con rường trên cùng, 
					được đặt trên mình rồng thân rắn không vẩy là hình đôi trai 
					gái tình tự mà nam là một ông già quắc thước râu dài còn nữ 
					là một cô gái nhỏ tuổi - một mối tình thần thánh sẽ đưa đến 
					kết quả nảy sinh thánh nhân theo nhận thức của người xưa. 
					Một hệ thống các hoạt cảnh khác như: trên nền rồng ở ván 
					nong của xà nách có cảnh một phụ nữ ôm con, một tay giơ ra 
					như thể từ chối sự đòi hỏi của người chồng; cạnh đó là cảnh 
					đôi trai gái ngồi ôm ấp nhau rất mạnh bạo; hình tượng vũ 
					công đội mũ tỳ lư mặc áo váy tỉa tót kỹ càng và hình ảnh nam 
					múa quạt, nữ đeo túi ngả theo được chạm ở hai bên đầu kẻ 
					phía ngoài bên phải. ở một đầu kẻ trước của gian bên trái 
					lại có cảnh một ông lão ngồi câu cá với giỏ vịt để bên cạnh 
					- hình tượng này rất gần gũi với nghệ thuật thế kỷ XVIII.
					 
					Những hình tượng có tính mạnh bạo hay dân dã trên cho thấy 
					sự gần gũi với sinh hoạt thôn dã đương thời. Tuy nhiên những 
					hình tượng đó được đặt ở những nơi dễ quan sát lại mang ý 
					nghĩa ước vọng cầu thần hãy thực hiện theo như thế mà thúc 
					đẩy cho muôn loài sinh sôi, cho mùa màng bội thu. Vì thế ý 
					nghĩa sâu xa ở đây là ước nguyện cầu phồn thực. Bên cạnh sự 
					phong phú về nội dung, các hình chạm đã thể hiện trình độ 
					cao về nghệ thuật chạm khắc với kỹ thuật chạm lộng, chạm 
					bong được quan tâm hết sức rõ rệt.  
					Tòa hậu là một hậu cung kép với hậu cung chính chỉ nằm gọn 
					trong không gian 4 cột cái gian giữa, được bao ván kín, có 
					sàn thờ, được nâng cao và nằm lọt trong tòa hậu cung 5 gian 
					tường hồi bít đốc. Một điểm đáng lưu ý là trên ban thờ 
					chính, phù trợ hai bên là 8 vị tướng hầu được vẽ dưới hình 
					thức tả văn hữu võ, quan văn đội mũ cánh chuồn chếch ngắn, 
					cầm những hòm sách, bút, quạt; quan võ đội mũ kim khôi và 
					vác đại đao.  
					Đình Bạch Trữ thờ nhị vị tiên linh là công chúa Mỵ Nương 
					thời vua Hùng và Cống Sơn thời Hai Bà Trưng, thuộc hai thời 
					kỳ dựng nước và giữ nước gắn với lịch sử dân tộc và văn hóa 
					tâm linh của người Việt. Nội dung thờ tự phong phú, kiến 
					trúc, nghệ thuật chạm khắc tiêu biểu đã khẳng định đây là 
					một trong những ngôi đình có ý nghĩa hết sức quan trọng 
					trong hệ thống di tích của tỉnh Vĩnh Phúc. Đình xưa còn giữ 
					được đến ngày nay là một kiến trúc lớn, là nơi thờ thành 
					hoàng làng, nơi tổ chức lễ hội và các sinh hoạt văn hóa tín 
					ngưỡng khác của dân cư cả một vùng tương đối rộng. Đi sâu 
					tìm hiểu hơn nữa về nghệ thuật, về các giá trị văn hóa vật 
					thể gắn kết với các giá trị văn hóa phi vật thể ở đình Bạch 
					Trữ , chúng ta sẽ có được những tri thức quý báu về lịch sử 
					văn hóa cũng như các phong tục tập quán hay những quan niệm 
					hết sức đặc sắc có thể coi là tinh hoa văn hóa của người 
					xưa, tại vùng đất này.  
					 
					Đền Bạch Trì, Di chỉ khảo cổ học Đồng Đậu, Tháp Bình Sơn, 
					Truyền Thuyết 
					--------------------------------------------------------------------------------
					 
					 
					THÁP BÌNH SƠN VĨNH PHÚC:  
					
					 Thời 
					Lý - Trần, ở Vĩnh Phúc đã có nhiều tháp. Tháp là một bộ 
					phận, một phần công trình nghệ thuật quan trọng của chùa. 
					Cùng với chùa, tháp là nơi thờ Phật có tính chất tưởng niệm 
					và là nơi để hài cốt các nhà sư. Các tầng của tháp tượng 
					trưng cho từng bước tu hành để lên cõi Niết Bàn của các phật 
					tử.  
					Trong số tháp còn lại hiện nay chỉ có tháp Bình Sơn làn cao 
					nhất, tên chữ là tháp chùa Vĩnh Khánh, tục gọi là chùa Then 
					ở xã Tam Sơn (Lập Thạch). Tương truyền tháp có 15 tầng. Cứ 
					theo các cụ ở địa phương thì trước kia, trên nóc tháp có một 
					hình khối búp hoa sen chưa nở, bằng đất nung, tạo cho toàn 
					thân tháp một dáng vươn lên khá đẹp. Hiện nay chỉ còn 11 
					tầng tháp và 1 tầng bệ, tất cả cao 16,5 mét. Tháp hình 
					vuông, nhỏ dần về phía ngọn, Cạnh cửa tầng dưới cùng là 4,45 
					mét; cạnh cửa tầng thứ 11 là 1,55 mét. Tháp được xây bằng 
					13.200 viên gạch nung, gồm 2 loại: một loại hình vuông có 
					kích thước là 0,22m x 0,22m, một loại hình chữ nhật có kích 
					thước có kích thước 0,45m x 0,22m. Phần ruột tháp có một 
					khoảng trống nhỏ chạy suốt chân tháp lên ngọn. Bên ngoài, 
					xung quanh tháp được ốp một lớp gạch vuông, mỗi cạnh dài 
					0,46m, phủ kín thân tháp. Mặt ngoài của gạch ốp này đều có 
					trang trí hoa văn rất phong phú như hoa chanh, hình lá đề, 
					sư tử vờn cầu, rồng uốn khúc ... Có viên gạch được khắc một 
					hình trang trí, có hình lại do 2 viên hoặc 4 viên ghép lại 
					mới thành. Đường nét trang trí ở đây rất tinh tế, phóng 
					khoáng, hình dáng chắc khỏe, mang đầy sinh khí của nghệ 
					thuật dân tộc thời kỳ phong kiến tự chủ cường thịnh thời Lý 
					– Trần (thế kỷ XII – XIII).  
					Những khỏa sát và nghiên cứu gần đây cho thấy gạch dùng để 
					xây dựng tháp Bình Sơn được nung với độ lửa cao. Để cho các 
					viên gạch có thể đứng với nhau theo một chiều cao dựng đứng 
					mà không cần vôi vữa, những người xây dựng tháp đã sáng tạo 
					những phương pháp lắp ghép khá độc đáo. Viên gạch được chế 
					tác có mấu và có gờ chỉ để giữ lấy nhau, đó là phương pháp 
					xây gạch khẩu ở chân bệ. Còn có cách khác là mỗi viên gạch 
					có một lỗ hình thang, hai viên gạch xếp sát nhau, tạo thành 
					một mộng cá và người ta đổ chì vào mộng cá đó để giữ 2 viên 
					gạch với nhau, đó là phương pháp xây bằng cá chì dùng để 
					dựng chân tháp.  
					Chân tháp có nhiều vành đai cánh sen chồng lên nhau làm cho 
					khách tham quan có cảm tưởng như tòa tháp được mọc lên từ 
					một bông sen lớn. Tầng tháp thứ nhất cao 2,27 mét, cạnh 3,30 
					mét, bốn mặt đều hình tổ tò vò và có sáu chữ nhật dọc, đế 
					nào cũng có ba ô tròn trạm rồng nổi, thân rồng uốn tròn, nằm 
					trên một nền cúc dây. Các ô rồng này lại được đặt nằm trong 
					khung khắc chìm các cánh hoa cúc có hình dấu phẩy. Các đế có 
					hình rồng này được trang trí là đề, hoa dây cuốn nổi. Tầng 
					tháp thứ hai cao 1,68 mét, cạnh 2,27 mét, có một hàng cánh 
					sen ngửa đỡ lấy những hàng gạch. Bốn khung cửa tò vò của 
					tầng tháp này đều có mỗi bên tám khung hình chữ nhật, mỗi 
					khung có hình đắp nổi một ngôi tháp nhỏ 5 tầng tỏa ánh hào 
					quang với những đường chỉ chiếu ra bốn phía. Ngoài bình tháp 
					nhỏ, ta lại gặp nhưng mô típ trang trí lá đề, cúc dây, hoa 
					dây cuốn nổi. Ở tầng thứ tám cũng có trang trí hình tháp 
					nhỏ. Cả 11 tầng tháp đều được trang trí bằng nhiều loại hoa 
					văn với các hình cánh hoa cúc, sư tử vờn cầu, sóng lượn lá 
					đề, hoa chanh ... Mỗi tầng tháp đều có nhiều hàng gạch khẩu 
					nhô ra làm mái. Theo lão họa sĩ dân gian Nam Sơn (nguyên là 
					ông từ chùa Vĩnh Khánh) và các cụ già trong vùng thì ở mỗi ô 
					cửa tò vò của các tầng thấp xưa kia đều có tượng Phật Bà.
					 
					Hình rồng trang trí ở tháp Bình Sơn là rồng có sừng và cuộn 
					tròn mình, đầu rúc vào giữa, chân đạp ra ngoài, sống lưng có 
					vây như răng cưa, một chân trước đưa lên vuốt tóc. Hình sư 
					tử vờn cầu ở chân bệ tháp đơn giản, hai con sư tử đều không 
					có họa tiết và đồ án trang trí trên thân mà chỉ là hai hình 
					trơn. Cặp sư tử ở đây không quay đầu đối nhau, đưa chân 
					trước vờn cầu như kiểu ở một số chùa khác, mà một con tiến 
					về phía quả cầu, một con đã tiến quá quả cầu, quả cầu nằm 
					trên đuôi nó, còn nó quay đầu ngoảnh lại.  
					Về niên đại tháp Bình Sơn, một học giả thực dân là Bezacier 
					cho ràng đây là “nghệ thuật Đại La”, có nghĩa là nghệ thuật 
					thuộc văn hóa Đường du nhập sang Việt Nam vào thời Cao Biền 
					làm quan đô hộ xứ giao châu (khoảng thế kỷ thứ VII). Đây là 
					một quan điểm muốn tách công trình nghệ thuật tạo hình tuyệt 
					tác này ra khỏi văn hóa bản địa và mang tư tưởng miệt thị 
					dân tộc ta, đề cao công cuộc “khai hóa” của kẻ xâm lược. 
					Ngày nay, các nhà nghiên cứu nghệ thuật tạo hình Việt Nam đã 
					khẳng định tháp Bình Sơn là một công trình nghệ thuật của 
					Việt Nam, do bàn tay và khối óc c  
					 
					TRUYỀN THUYẾT THÁP BÌNH SƠN VĨNH 
					PHÚC:   
				
					
					Có rất nhiều truyền thuyết dân gian liên quan đến ngôi tháp 
					này.  
					Cánh đồng Tháp ở Tứ Yên: Các cụ nói cây tháp hiện nay vốn 
					được xây ở giữa cánh đồng Nẫu xã Tứ Yên, Lập Thạch. Không 
					hiểu tại sao chỉ sau một đêm mưa bão dữ dội mà cây tháp đã 
					“nhảy” về địa phận xã Tam Sơn và ở vị trí hiện nay. Bây giờ 
					người dân Tứ Yên vẫn gọi cánh đồng Nẫu là cánh đồng Tháp.
					 
					Con vịt vàng: Truyền thuyết kể rằng xưa kia ở phía tây tháp 
					Bình Sơn còn có một cây tháp màu xanh. Một đêm nọ, dân xung 
					quanh chợt nghe một tiếng ầm lớn, rồi từ phía cây tháp vọt 
					lên trời một luồng sáng ngũ sắc. Mọi người chạy ra thì cây 
					tháp đã biến mất, nơi vị trí cây tháp tụt xuống thành cái 
					giếng hình tựa bàn chân khổng lồ, gót quay về phía tây nam, 
					nước luôn thay đổi màu sắc: lúc trong vắt, lúc vàng, lúc đỏ, 
					lúc xanh ... các cụ già quanh vùng còn kể lại vào những đêm 
					trăng sáng thường thấy con vịt vàng bơi ở giếng. Giếng ấy 
					hiện nay vẫn còn, nhưng người Tam Sơn chưa ai được nhìn thấy 
					vịt vàng.  
					Truyện ông Ngụy Đồ Chiêm: Ngày xưa ở gần tháp Bình Sơn có 
					một cái chợ. Mẹ con một người đàn bà không rõ từ đâu tới, 
					dựng một cái quán bán nước bên gốc cây đa ở đầu chợ. Chú bé 
					hàng ngày đi học, cứ nghe văng vẳng tiếng nói: “Cậu sắp 
					sướng rồi”. Chú bé kể với mẹ. Bà mẹ mang trầu nước ra quỳ 
					dưới chân tháp, thắp hương khấn vái. Bỗng từ trên đỉnh tháp 
					rơi xuống ba hòn đá như hình ông đầu rau. Bà mẹ bê về lều, 
					kê bếp nấu nước. Đun nấu mãi, đã vẫn đỏ như gạch, không ám 
					khói.  
					Ít lâu sau, có mấy người khách đi bán thuốc cao ghé vào hàng 
					uống nước. Họ cứ nhìn cây tháp rồi lại nhìn thấy hòn đá kê 
					bếp. Một người trong bọn khách nói: Bà cụ cho chúng tôi mấy 
					hòn đá kê bếp, chúng tôi sẽ chỉ chỗ đất tốt để đặt mộ ông 
					cụ. Ngay đêm ấy bà cụ đưa mấy người khách về quê, đem hài 
					cốt chồng lên táng ở chân núi Sáng, tại quả đồi dân quanh 
					vùng gọi là núi Hình Nhân. Khi bà mẹ hấp hối, gọi con đến 
					dặn rằng: những người khách dạo xưa bảo bao giờ con có cờ, 
					có kiếm thì phải lên tạ mộ. Trên đường đi gặp bất cứ ai, gặp 
					bất cứ con vật hay người đều phải chém chết. Người con lớn 
					lên, lấy tên là Chiêm. Anh hay giúp đỡ mọi người, nên được 
					dân làng rất yêu mến. Lúc đó trong vùng có một bọn cướp hay 
					đến hành hạ dân lành. Anh Chiêm tập hợp những thanh niên 
					cường tráng lên núi luyện tập, đêm về thay nhau canh gác bảo 
					vệ dân làng. Mọi người tôn Chiêm lên làm thủ lĩnh. Thấy mình 
					đã có cờ, có kiếm, nhớ lời dặn, Chiêm lên núi tạ mộ. Vừa ra 
					đến ngõ, gặp người đàn bà chửa, lại đã từng giúp đỡ mẹ mình 
					ngày trước, Chiêm không nỡ chém. Đến mộ, thấy có 2 con rắn, 
					Chiêm cho là bố mẹ mình hiện hồn, bèn gác kiếm quỳ lễ rồi 
					về.  
					Hôm sau, Chiêm huy động người lên núi vác đá về lát đường 
					qua xã Đồng Quế bấy giờ. Đường lát chỉ một đêm là xong. 
					Không biết có bao nhiêu người tham gia, chỉ biết sáng hôm 
					sau, dân đi làm nhặt được mấy gánh điếu cày về làm củi. Có 
					kẻ xấu bẩm với quan trên là ông Chiêm đang chiêu mộ dân binh 
					để mưu phản. Triều đình cho quân đi đánh dẹp. Nhưng quan 
					quân cứ sang đến đất Lập Thạch là voi ngựa lại hí lên, không 
					chịu đi nữa, phải quay về. Thanh thế ông Chiêm, vì thế ngày 
					càng mạnh. Triều đình gọi ông là Ngụy Đồ Chiên.  
					Mấy người khách bán thuốc cao ngày nào, ở bên Tàu xem thiên 
					văn, biết là ông Chiêm không chém người, chém vật (nếu chém, 
					thì ông chỉ đựoc làm một chức quan nhỏ, đủ sống cả đời. 
					Nhưng không chém, ông có thể làm vua, sẽ đánh sang cả Tàu). 
					Họ tìm cách diệt ông. Họ đến gặp ông, và nói: ngôi mộ của cụ 
					nhà đã phát, nhưng còn thiếu tay long. Ngài phải cho đào con 
					lạch từ núi Sáng về qua mộ thì mới chóng thành công. Ngụy Đồ 
					Chiếm lập tức cho đào ngay. Con lạch đào xong, ông bỗng thấy 
					rã rời thân thể. Giữa lúc đó quân triều đình lại tràn sang, 
					dân binh tan vỡ. Ngụy Đồ Chiêm ôm kiếm chạy vào cây tháp rồi 
					biến mất.  
					Đài quan sát ca nô của Pháp: Hồi những năm 1947 – 1948, trên 
					đỉnh tháp Bình Sơn có một cây đa to. Các cụ già bảo rễ của 
					nó xuyên qua lòng tháp ăn xuống đất. Có dạo du kích của ta 
					đã leo theo rễ này lên tầng trên cùng của tháp để theo dõi 
					hoạt động của ca nô tầu chiến Pháp, báo cho ban chỉ huy lập 
					kế hoạch tác chiến, giành thắng lợi lớn. Sự kiện này chỉ 
					thấy người dân vùng Tam Sơn kể lại, chưa thấy ghi trong các 
					cuốn lịch sử viết về Lập Thạch và được coi như một truyền 
					thuyết dân gian mới xung quanh tháp Bình Sơn.  
					Ngày nay, tháp Bình Sơn cũng là một trong những di tích mà 
					du khách đến chùa Vĩnh Khánh tham quan. Thiền viện Trúc Lâm 
					Tây Thiên (xã Đại Đình, huyện Tam Đảo, Vĩnh Phúc) là một 
					trong ba điểm để nghiên cứu, tham quan Phật học thuộc dòng 
					thiền phái Trúc Lâm ở Việt Nam.  
					Xây dựng trên nền một thiền tự cổ - Thiên Ân thiền tự tương 
					truyền có từ thế kỷ III, thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên khánh 
					thành ngày 27-11-2005 cách Hà Nội khoảng 85km, thuộc xã Đại 
					Đình (Tam Đảo, Vĩnh Phúc). Nằm trên quả đồi với diện tích 
					rộng khoảng 4,5ha, rừng ngoại vi rộng 50ha, công trình mang 
					đậm dấu ấn một ngôi chùa Việt Nam với phong cách kiến trúc 
					đương đại. Phía sau chùa là núi rừng xanh tươi, trước là một 
					cánh đồng thẳng cánh cò bay. Là một trong ba thiền viện lớn 
					nhất cả nước, đây cũng là địa điểm du lịch hành hương lý 
					tưởng của Vĩnh Phúc. Viếng chùa, du khách không chỉ dâng 
					hương cầu may, cầu tài mà còn được thưởng ngoạn cảnh đẹp núi 
					rừng trùng điệp ở Tam Đảo và khí hậu mát mẻ trong lành, tận 
					hưởng cảm giác phiêu bồng khi vượt những đèo dốc quanh co, 
					uốn khúc. Với chúng tôi, tới Tây Thiên là để tìm lại không 
					gian nhuốm màu phật pháp, rất thiền tịnh và trong sáng.  
					“Tây Thiên tổ ấn khơi nguồn phật; Vĩnh Phúc thiền tông thắp 
					sáng tâm”, đôi câu đối hai bên cổng tam quan như một lời 
					khẳng định điều này...  
					Đọc mấy câu thơ và bước qua chiếc cổng, lòng người như được 
					về cõi Phật. Trong lòng như tan biến đi bao ưu phiền, mệt 
					mỏi cũng như những bụi trần còn vương vấn để hòa mình vào 
					không gian, cảnh sắc yên bình. Và với những ai mê thiền, 
					thích khám phá, nghiên cứu về thiền phái Trúc Lâm thì nơi 
					đây đích thực là địa chỉ tuyệt vời.  
					Nhưng tất cả những việc đó hãy để sau, bởi ngay trước mắt 
					bạn là cảnh sắc thiền viện nguy nga, thanh tịnh mà ai cũng 
					muốn dạo bộ tham quan ngay một vòng.  
				 | 
			 
		 
		
		--------------------------------------------------------------------------------  
		DI TÍCH ĐỒNG ĐẬU VĨNH PHÚC: 
		 Di chỉ khảo cổ học Đồng Đậu được phát hiện vào khoảng tháng 2/1962. 
		Từ cuối năm 1965 đến cuối năm 1999. đã tiến hành 6
		 đợt 
		khai quật, với diện tích gần 740 m2. Trên đất nước ta chưa có một di 
		tích khảo cổ nào được các cơ quan khảo cổ quan tâm khai quật nhiều lần 
		như vậy. Điều này cho thấy tầm quan trọng của di chỉ Đồng Đậu đối với 
		việc tìm hiểu nguồn gốc dân tộc Việt Nam cũng như quá trình hình thành 
		Nhà nước đầu tiên của dân tộc.  
		Đồng Đậu cũng là nơi phát hiện được nhiều di vật bằng xương, sừng nhất 
		trong hàng trăm địa điểm đó được khai quật ở nước ta (trước năm 1983), 
		không những nhiều về số lượng, phong phú về loại hình mà trình độ kỹ 
		thuật chế tác cũng đạt đến đỉnh cao.  
		Điều kiện thiên nhiên ở đây rất thuận lợi cho cuộc sống của con người. 
		Với đất phù sa màu mỡ, lại sẵn ao hồ đầm lầy, gần sông, tiện nước, con 
		người đã định cư lâu dài ở đây và từ những ngày đầu tiên họ đã quen 
		thuộc với nghề làm ruộng. Nghề nông đã có trình độ khá cao và giữ vai 
		trò chủ đạo trong các ngành sản xuất, có thể lúa nước là nguồn cung cấp 
		lương thực chính.  
		Bên cạnh nghề nông, nghề chăn nuôi cũng đã ra đời và dần phát triển từ 
		thấp lên cao. Người Đồng Đậu cũng chú ý đến săn bắn và đánh cá.  
		Bên cạnh nghề nông, thủ công nghiệp đóng vai trò quan trọng trong cuộc 
		sống. Đó là những nghề làm đá, đan lát… Nghề luyện, đúc đồng ra đời muộn 
		hơn nhưng có ảnh hưởng lớn đến đời sống.  
		Trên cơ sở đời sống kinh tế ngày một nâng cao, cư dân Đồng Đậu luôn chú 
		ý đến cái đẹp. Nhận thức về cái đẹp thể hiện trên kiểu dáng và hoa văn 
		đồ gốm, trên sự phong phú về số lượng cũng như kiểu dáng khác nhau của 
		đồ trang sức, trong các pho tượng đất đỏ nặn hình bò, gà và đầu người…
		 
		Xã hội lúc này vẫn là công xã thị tộc; và với nền kinh tế nông nghiệp 
		lúa nước ra đời, vai trò của người đàn ông đã được đề cao hơn, xã hội có 
		thể thuộc chế độ công xã thị tộc phụ hệ.  
		Sự phát triển của sức sản xuất ở giai đoạn cuối Đồng Đậu đã đẩy mạnh quá 
		trình phân hóa thành các giai cấp xã hội đưa đến sự tan rã của chế độ 
		công xã nguyên thủy, để thành lập Nhà nước trong giai đoạn tiếp theo.
		 
		Tầm quan trọng của hiện vật Đồng Đậu không chỉ ở số lượng, mà cái làm 
		nên vóc dáng Đồng Đậu là một quá trình diễn biến văn hoá từ lớp sâu nhất 
		lên trên mặt, phản ánh một quá trình phát triển liên tục để đi đến hình 
		thành Nhà nước phôi thai đầu tiên của dân tộc.  
		Có thể nói giai đoạn Đồng Đậu là giai đoạn phát triển rực rỡ nhất ở đây, 
		tầng văn hoá rộng và dày, hiện vật phong phú đa dạng; bên cạnh đó đồ đá, 
		đồ gốm, đồ đồng, đồ xương cũng phát triển.  
		 
		 
		--------------------------------------------------------------------------------
		 
		 
		ĐỀN BẠCH TRÌ VĨNH PHÚC: 
		 Đền ở  
		thôn Long Trì, thị trấn Hợp Hoà, huyện Tam Dương, nằm cách quốc lộ 2B (đi 
		Sơn Dương - Tuyên Quang) 1km, cách ngã ba Tam Dương 7km.  
		Đền Bạch Trì có kiến trúc 3 gian thờ dọc, 2 gian ngoài là tiền tế, gian 
		trong cùng bố trí thượng cung bởi sàn ván gỗ nâng cao cách nền 1,60m. 
		Thượng cung bưng ván xung quanh, phía mặt tiền có cửa võng, tạo thành 
		nơi kín đáo, thâm nghiêm - nơi thần ngự. Diện tích mặt bằng kiến trúc 
		đền là 76m2. Kết cấu vì kèo theo dạng thức “chồng rường giá chiêng”, gồm 
		5 bộ vì, 4 hàng chân (20 cột gỗ lim) kê trên đá tảng tạo thế vững chãi 
		cho ngôi đền. Đây là loại hình di tích ở vùng đất rộng, người thưa, nơi 
		thờ tự thường được dựng trên một quả đồi - gò nhưng kiến trúc nhỏ, đáp 
		ứng nhu cầu sử dụng phù hợp với địa bàn dân cư thưa thớt.  
		Tuy vậy, đền Bạch Trì cũng còn lưu giữ nhiều mảng chạm khắc gỗ truyền 
		thống với trình độ kỹ thuật tinh xảo, khả năng tư duy sáng tạo, nghệ 
		thuật sâu sắc và tâm nghề chí thành. Các bức chạm gỗ dân gian về các đề 
		tài “tứ linh” (Long - Ly - Quy - Phượng) với các mô típ: Rồng ổ, phượng 
		càm thư, lân cõng chữ thọ,…được thể hiện rất sắc nét, duyên dáng, uyển 
		chuyển, sống động qua kỹ thuật đục bong, chạm lộng trên các bức cốn nách, 
		xà rồng, bức vỉ ruồi đầu hồi, cửa võng,…đã trở thành những tác phẩm nghệ 
		thuật chạm khắc gỗ cổ truyền của cha ông ta ở thế kỷ XIX, góp phần tạo 
		nên những giá trị văn hoá truyền thống được lưu giữ tại đền Bạch Trì, 
		làm khuôn mẫu cho lối trang trí kiến trúc thờ tự cộng đồng của vùng quê 
		trung du Bắc Bộ.  
		Đền thờ tam vị: Đệ nhất Sơn Lạc Đại Vương, đệ nhị Sơn Lạc Đại Vương, đệ 
		tam Sơn Lạc Đại Vương, thường gọi là 3 anh em Lã Lạc, đã giúp Lã Gia (Thừa 
		tướng nhà Triệu mà Triệu Đà là người khởi nghiệp) cùng nhân dân trong 
		vùng và nước âu Lạc chống sự xâm chiếm của triều Tây Hán ở phía Bắc thời 
		kỳ khoảng thế kỷ I trước công nguyên.  
		Toạ lạc trọn vẹn trên một quả đồi có tên đồi Rừng đền, diện tích khoảng 
		3ha, cao hơn mặt ruộng xung quanh 30 - 40m. Phía trước đền (hướng Nam) 
		là dòng Sơn Tang (tức sông Phan) lững lờ uốn lượn quanh năm, tạo nên một 
		vùng trũng, rộng, dân địa phương gọi là “Ao Bạch”, cùng rừng cây già có 
		Đại, Sộp, Trám,…, đền Bạch Trì sẽ được quy hoạch, tôn tạo trở thành 
		trọng điểm di tích danh thắng của huyện Tam Dương.  Nguồn: saigontoserco  |