HUẾ
Buớc theo mấy nhịp cầu
Má lúm đồng tiền sâu
Áo trắng thơm hoa buởi
Đôi mắt chiều Vân Lâu
Nhớ Đông Ba, người tình
Những đôi guốc thật xinh
Chi mô mà lạ rứa
Bóng nhỏ em một mình
Bên kia là tả ngạn
Ướt gót mềm sông Hương
Anh ngồi buồn trong quán
Đón em lúc tan trường
Bay thấp qua Đồng Khánh
Nghiêng cánh tìm áo em
Những nụ cười thần thánh
Ngước nhìn cánh chim quen
Sánh vai qua Tràng Tiền
Khẽ vuốt mái tóc mềm
Em lắc đầu e thẹn
Ngại ngần còn chưa quen
Gọi em “găp được không ?”
Sao nhớ Huế qúa chừng
Em cười nói như hét
Già rồi bỏ đi ông
Lê Hải
VỚI HUẾ
Theo Em ngây thơ nguyện cầu
Chắp tay cúi mặt thật sâu
Xin Yêu Thương như hương bưởi
Thoảng nhẹ và bền rất lâu
Bắt chước Em chép thơ Tình
Trên trang giấy tím xinh xinh
Trao Em bài "Chi Lạ Rứa"
Ngắm em cười mỉm một mình
Theo Em từ bên tả ngạn
Xuống lên nát một dòng Hương
Chờ Em ngồi mòn ghế quán
Đò đưa mỗi buổi đến trường
Trắng quá áo Em Đồng Khánh
Hồng thơm một nụ yêu Em
Tình Yêu trong veo thần thánh
Đẹp như lúc mới vừa quen
Cùng Em qua cầu Trường Tiền
Gió nhìn em cũng chợt mềm
Giữ nhé em niềm e thẹn
Trên đôi tà gió chưa quen
Hỏi Em có nghe trong không
Hạnh phúc sáng ngời vô chừng
Trái tim ngập tràn tiếng hát
Và tình ta thì mênh mông
Đặng Lệ Khánh
TÌNH HUẾ
Aó trắng Đồng Khánh qua cầu
Nhìn dòng Hương nước chảy sâu
Ngan ngát mùi thơm dạ lý
Dư hương phảng phất bền lâu.
Mắt em Đồng Khánh đa tình
Nón bài thơ nghiêng, rất xinh
Thoáng nhìn mà sao thương rứa
Bước chân gót nhỏ một mình.
Em bên kia bờ tả ngạn
Dầm chân dưới bến sông Hương
Biết chăng, có người say đắm,
Tình si thức trắng đêm trường.
Em vẫn là em Đồng Khánh
Trong tà aó tím riêng em
Em mang một nỗi buồn thánh
Trần gian ai dám làm quen.
Aó bay theo gió Tràng Tiền
Quấn quít từng bước chân mềm.
Bỗng dưng má hồng e thẹn
Bắt gặp đôi mắt chưa quen.
Mây bay lãng đãng từng không.
Lòng sao thấp thỏm quá chừng
Đâu đây câu hò tiếng hát
Lan vào trời đất mênh mông.
HONG VU LAN NHI
Người Em Đồng Khánh
Một chiều đi qua cầu
Nhìn giòng nước thẳm sâu
Nhớ về khung dĩ vãng
Một trời Phu Văn Lâu!
Trên giòng đời đan tình
Em trong tà áo xinh
Nghiêng nghiêng vành nón thẹn
Sợ ai mô dòm mình!
Ta từ Cầu Ga xuống
Chung đường, chung giòng Hương
Bình Linh và Quốc Học
Cũng một giờ tan trường
Bên kia sân Đồng Khánh
Thấp thoáng mờ dáng em
Hoa Phượng hồng nở rộ
Theo hoài bước chân quen
Thừa Phủ hay Tràng Tiền
Ngất ngây suối tóc mềm
Trên đường xưa lối cũ
Tìm đâu bóng thân quen?"
Ngày nay qua khoảng không!"
Yêu em như vô chừng!
Năm mươi năm hụt hẫng
Em nhạt nhòa mênh mông!
haphuonghoai
| |
|