T́m
câu hát ví ngày xưa?
Trích: Hanoimoi online
(HNM) -
Làng tôi, làng Thạch Hán - Quốc Oai - Hà Tây xưa có tục hát ví. Đây
là một vùng thắng cảnh đẹp. Phía Nam có núi Đồng Lư - Chùa Trầm - Chùa
Trăm Gian. Phía Tây là dải rừng ngang, núi chập chùng như vỏ mít. Chếch
đông có chùa Thầy. Chếch Bắc có chùa Tây Phương, tất cả các di tích này
cách làng tôi chỉ trong ṿng bán kính khoảng 4 đến 10 km.
Tục lệ hát ví làng
tôi diễn ra suốt từ xa xưa, măi đến những năm sau cải cách ruộng đất th́
mới mai một dần.
Tục lệ này rất hay,
bởi nó là tự phát, tự nguyện, không cần ai tổ chức, không cần ngày hội.
Cứ vào những đêm trăng mùa thu, khi lúa ngoài đồng đă mướt xanh, đây là
những tháng nông nhàn bởi chỉ c̣n làm cỏ lúa, nên trai gái thường đổ ra
bờ con sông nhỏ bên làng, tụ tập từng đám. Mỗi đám đứng cách nhau khoảng
30m. Một bên toàn nam, một bên toàn nữ, thi nhau hát đối đáp.
V́ là đêm trăng không
nh́n rơ mặt nhau, chỉ nghe tiếng hát. Họ hát đố nhau từng chủ đề về mặt
địa lư, chim hoa, lễ hội, thiên nhiên và t́nh yêu. Đặc biệt họ thích hát
theo ca dao tục ngữ đă có. Nhưng, những khi có thể ứng dụng vào chủ đề
đang hát, th́ họ cũng vận dụng luôn, bởi v́ những người có giọng hát,
thường phải hát theo lời của vài vị cố vấn đứng ngay bên cạnh để “gà”
cho lời ca.
Chính những vị này đă
nghĩ ra những câu hát rất hay, mà không biết đâu là cổ, đâu mới là giao
lưu truyền miệng. Ai nhớ được câu nào th́ nhớ, c̣n không th́ “lời nói
gió bay”.
Cả làng có nhiều nhóm
hát đối, nhóm ưa nhau th́ xoắn tít, không ưa nhau th́ có những câu chanh
chua để từ chối, thí dụ: có lần không muốn đối đáp với một nhóm có những
anh hát bài bây giờ, bên nữ đă có câu chua ngoa:
Anh hai ơi!
“Cạp quần
của em giắt được chín vạn anh hùng
Tay nâng mặt
nguyệt, tay bồng càn khôn”.
Câu hát chua ngoa
quá! ư bên nữ muốn nói, cái cạp quần của cô giắt được những chín vạn anh
con trai. Một tay th́ nâng được mặt trăng, c̣n tay kia th́ bế được cả vũ
trụ. Tưởng bên nam hết cách, thế nhưng họ vẫn đối được, họ hát:
Cô hai ơi!
“Cạp quần
anh cũng giắt được chín vạn con gái thuyền quyên
Tay anh cũng
cầm được chín vạn núi Tản Viên mà thắt cổ bồng
Bao nhiêu cô
gái chưa chồng
Mà hay chua
chát th́ trôi sông đắm đ̣”.
Lời đáp hơi yếu hơn,
bởi chín vạn con gái thuyền quyên th́ bằng nhau, c̣n chín vạn núi Tản
Viên (Ba V́) th́ so với vũ trụ của bên nữ nó nhỏ bé quá. Bên nam chỉ có
mỗi lợi thế là, mượn câu hát để cảnh báo những cô gái hay chua ngoa đanh
đá.
Thế rồi như không
thèm "dây" vào cái đám này nữa, bên nữ lại hát:
Anh hai ơi!
“Em đây
chính thực nàng Kiều
T́m chàng
Kim Trọng đủ điều mới chơi”.
Nhưng bên
nam đâu có chịu, họ cũng đối lại:
Cô hai ơi!
“Anh đây là
Mă Giám Sinh
Mua Kiều từ
ở Bắc Kinh(1) mua về
Làm cho liễu
chán hoa chê
Đánh cho năm
chục cho về lầu xanh”.
Thế này th́ “cùn”
quá! Phải đập tắt ngay, bên nữ chắc nghĩ vậy, họ lại hát:
Anh hai ơi!
“Anh như Đại
Thánh trên mây
Em tuy bé
nhỏ như tay Phật Bà
Biết th́
kiềng mặt nhau ra
Ḱa núi Đại
Thánh, đây đà cầm tay”.
Bên nữ đă vận dụng
cái tích tiểu thuyết lăng mạn “Tây du kư” của Vương Thừa Ân. Đến nước
này th́ bên nam đành chịu, liền rút lui có trật tự.
Vả lại, cứ hay hát
bài bây giờ th́ nam thường thua, thí dụ: có đêm hai bên vừa mới quây
thành nhóm. Biết bên kia có một cô gái xinh chưa chồng là người đại diện
để hát, bên nam bèn tạo thế chủ động để cất tiếng:
Cô hai ơi!
“Hoa kia
tươi tốt rườm rà
Tuy rằng
tươi tốt, có khi mà đă bị ong châm”.
Tức quá! Bên
nữ bèn bốp trả lại.
Anh hai ơi!
“Anh ở trong
ấy anh ra?
Nếu không
sao biết vườn hoa chị tàn?
Hoa tàn chứ
nhụy chưa tàn
Không tin
chị vén bức màn cho xem”.
Hát xong bên nữ cười
rộ lên thích thú, bên nam biết là bị hớ, đành lầm lũi rút lui.
Nhưng hát chọc ghẹo
nhau rất ít khi xẩy ra, mà chủ yếu là hát thi tài. Và cứ như thế, hễ đêm
trăng lại hát, họ hát nhiều khi rất trữ t́nh. Giá như bây giờ có máy ghi
lại th́ sẽ có những bài hát ví rất hoàn chỉnh. Ví dụ khi kể về loại cây,
cuối bài bên nữ hát:
“Thông Mai
Trúc Bách rơ ràng
Bây giờ Châu
Thước(2) đố chàng họa xem”.
Bên nam liền tiếp:
“Này anh nói
thực cùng em
Ḱa con Linh
Điểu đậu trên cây Tùng...”
Và,
họ kể về loài chim cho đến dứt bài. Hết đố chim lại đố về các loại hoa.
Rồi đố về địa lư, đ́nh, chùa và t́nh yêu lứa đôi. măi khi trăng lên vời
vợi th́ cuộc vui mới tàn.
“Hát
ví phải là sự ngây thơ, vô tư, tự nguyện, tự phát của dân địa phương.
Nếu dùng phương tiện mà áp đặt th́ không được. Nếu dùng văn công có nhạc
dựng lại th́ chả khác ǵ xem một tiểu phẩm hát ví, hát xoan, hát chèo
nghệ thuật, giá trị lưu vốn cổ như thế, th́ chỉ có h́nh thức chứ không
có hồn.
Những câu hát ví làng
Thạch Hán đang mất dần trong nhịp sống hiện đại. Muốn khôi phục lại cần
phải có thời gian, lại phải cần những người làm văn hóa có tầm và có
tâm. Thật khó...?
Văn Sáu
- - - - - - - - - - -
(1)Câu này chỉ để
Liền Vần chứ không có nghĩa.
(2)Loài chim
|