Khảo
dị và diễn nôm bài thơ Hồng Diện
Bài thơ mà chúng ta muốn t́m
hiểu một cách rốt ráo là bài không có tựa đề mà hầu như chúng ta ai
cũng thuộc nên tạm gọi là Hồng diện đa dâm thùy...
Bài này v́ là thơ ngũ ngôn tứ
tuyệt truyền tụng từ lâu đời nên nhiều người chỉ đọc giống nhau ở
câu 1 và câu 4 c̣n đọc hơi khác nhau ở câu 2 và câu 3 tuy rằng nội
dung tổng quát đều giống nhau. Ví dụ như bài tôi trích sau từ cuốn
Thơ tục cổ kim do một nhóm văn thi nhạc hải ngọai sưu tầm
(Quê hương xuất bản 1992):
Hồng diện đa dâm thủy
Mi trường hộ tố mao
Triết yêu chân đại huyệt
Trường túc bất tri lao
紅面多淫水
眉長戶多毛
折腰真大穴
長足不知勞
Tôi thấy trong bài trên chữ
“tố” trong câu 2 là sai, đúng là phải nói “đa” ( chữ “tố” là âm Hoa
ngữ Quảng Đông).
Về phương diện khảo dị th́ câu
2 có những biến dạng sau: Đa mi tức đa mao; Đa mi đa hậu mao…;
c̣n câu 3 th́ lại : Tế yêu ư đại huyệt;Tế yêu chân cự huyệt; Phong
yêu âm hộ đại… Thành ra những biến dạng chỉ ở cách dùng những
chữ khác nhau chẳng theo một tiêu chuẩn chính xác nào nhưng chỉ để
diễn tả một nội dung tương tự.
Riêng tôi th́ thích h́nh
ảnh miêu tả rơ và hoa mỹ nên thích 2 chữ :phong yêu
蜂腰 ( eo lưng hay đáy lưng của ong) hay chữ
Chiết yêu 折
腰(
thay v́ viết: Triết yêu - chỉ cái eo thắt như cái chén chiết yêu)
hơn là tế yêu, hay tiểu yêu ( chỉ là nhỏ thôi). Việt Nam có câu ca
dao: Những người thắt đáy lưng ong, Vừa khéo chiều chồng lại khéo
nuôi con.
Tôi mạo muội dịch bóng bảy cả
bài như sau:
Má hồng chan chứa nước t́nh
yêu,
Mày rậm cửa hang cỏ mọc
nhiều!
Lưng ong rộng lối bồng lai
động
Chân hạc mời ai mặc sức
trèo!
Nhưng một điều thú vị nhất là
trong cuốn Thơ tục cổ kim nói trên th́ bài này đă được dịch một cách
cực kỳ sống động “độc nhất vô nhị” bởi một kư giả tiền bối tên là
Đoàn Bá Ninh vào năm 1947 trong trại giam CS vùng Thái Nguyên ( Bắc
Việt) . Bài dịch như sau:
Những cô má đỏ hồng
hồng,
Nước L…tát bẩy gầu ṣng
chưa vơi!
Những cô mày rậm mi dài,
Lông L…đốt được một vài
thúng tro!
Những cô thắt đáy ṭ
ṿ,
Cửa L…rộng phải gọi đ̣
sang ngang!
Những cô cẳng sếu chân
giang,
Nứng L…thách phét cả
làng không thua
Thi ngữ cùa bài dịch vừa “nói
nguyên con, nguyên cái”, vừa nói phét một cách rất hài hước.”trên
trời dưới đất nghe” trong tinh thần rất Việt Nam.. Sếu và giang là
những lọai c̣ có chân dài. Cẳng sếu là cẳng dài. Đọc xong bài dịch
nghe khá tục nhưng vô cùng thú vị !
LÊ VĂN LÂN,