| |
|
Về Hai "Cái Ấy" và "Chuyện
Ấy"
Trong Ca Dao, Tục Ngữ.
Mạc Thực Thái Doãn Chất
Faxuca: Mạc Thực
Thái Doãn Chất là giáo viên văn, hưu trí ở huyện Diễn Châu, Nghệ An.
Ông là hội viên Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam, hội viên Hội VHNT
Nghệ An. Ông viết nhiều thể loại và khá nổi tiếng với dòng thơ châm
biếm. Tuy nhiên, ông cũng là người nghiên cứu về văn hóa dân gian,
với cái nhìn rất tươi tắn, sâu sắc về nhiều vấn đề tưởng rất đời
thường. Ông có gửi đến Chuyên san Khoa học Xã hội & Nhân văn Nghệ An
(Thuộc Sở KH&CN Nghệ An) bài viết này. Xét thấy nếu đăng ở Chuyên
san KHXH&NVNA e chưa thật thích hợp, chúng tôi đã đề nghị ông cho
đăng lên blog Tạp hóa Faxuca. Được ông đồng tình, Tạp hóa Faxuca xin
giới thiệu bài viết rất đặc sắc, nhưng cũng đầy “tế nhị” này với bạn
đọc.
Không phải ngẫu nhiên mà từ ngàn xưa hai “cái ấy” và “chuyện ấy”
đã hiện hữu trong văn chương bác học và văn chương bình dân, trong
đó có ca dao, tục ngữ. Đó là đề tài muôn thưở, là thứ “vàng ròng” (Chữ
dùng của nhà thơ Trần Hữu Thung), làm cho con người vui vẻ, khỏe
khoắn, ham sống, ham chiến đấu và trẻ trung hơn. Nếu không có nó thì
“ mặt trời sẽ tắt”! Và cuộc đời của mỗi con người sẽ giảm phần hứng
thú, ý vị. Trước hết nói về hai cái ấy. Thông thường thì “của ai nấy dùng”,
thường đi riêng, nhưng cũng có khi C..và L..đi sóng đôi nhau như
bóng với hình.
Nó hay vì nhiều lẽ. Bắt đầu từ hai cái tên. Bắt đầu, ta nói về
C. C..là cái tên nôm, tên “cúng cơm” ngàn đời của nó. “Trâu thì lấy
mũi mà dắc (dắt)/ Người thì lấy C mà lôi”. Và, “C. gãy mà bạy L troi”.
Hay: “Hát ghẹo mà đẽo cổ cò/ C. anh mà gãy ba o phải đền”. Rồi đến
tên phái sinh, tên tượng hình, tên ẩn dụ, tên lóng…Đó là B.: “Nên
không bay nói một lời/ Không thì choa sẽ dí b. choa đi”. Là thằng cu
“Em như khế ngọt sân chùa/ Cho choa, choa không lấy,/ Bán choa, choa
không mua/Nhưng vì thằng cu nhà choa hắn dại dại nên thấy của chua
hắn thèm”. Là chim: “Người thì bé bằng cái kim/ Chim thì to bằng cái
chày”. Là củ khoai từ: “Anh đây có củ khoai từ/ Em có cái rãnh cho
anh dư lấy nòi”. Là cái gộc chè chuôm: “Ả có cái ao trưởng tộc / anh
có cái gộc chè chuôm”. Là con cá tràu , khi con gái hỏi: “Tương
phùng bạn với tương tri / Cá nằm dưới cỏ, cá chi rứa chàng?”. Thi
bên con trai đáp: “Tương phùng bạn với tương tri/ Cá nằm dưới cỏ có
khi cá tràu”. Là cái cần tăng dân số: “Anh có cái cần tăng dân số/ Ả
có cái hố tăng cá nhân/ Hai bên phấn đấu chuyên cần/ Thì dân số nước
sẽ tăng ào ào”. Là cái cuống đuôi: “Tình cờ gặp buổi chợ Sò / Ả khoe
con mực tuộc, anh thò cái cuống đuôi”. Là cái cán dao: “ Anh H có
cái cán dao/ Em mô (nào) ưng ý bỏ vào vừa ngay”. Là khúc trầm hương.
Một cô gái ở thôn Hoàng Lao đến thăm chị gái lấy chồng về thôn Cự
Phú, thấy một chàng trai đang cồng lưng đan rổ, bèn hát: “ Đất Hoàng
Lao chữ lao là nhọc/ Đất Cự phú, chữ phú là giàu/ Em đến đây cũng
muốn chị trước, em sau / Nhưng mùi trầm hương em nỏ chộ, mà chi chộ
màu khói mây”’. Đã được một chàng trai Cự Phú đáp lại: “Giàu là giàu
nơi hương hào dịch mục /Nhọc là nhọc nơi tú cử, trâm bào/ Khúc trầm
hương anh còn để trong bao/ Em có đưa cái lò hương đi đó, để anh bỏ
vào cho nó thơm”. Là cái dé: “Người bé, dé to”. Là “Đồ lề”: “Người
cặp cách, đồ lề tráng hạng”.v.v...
Tỷ lệ của nó so với thân chủ thì có khi thuận, có khi nghịch.
Thuận thì: “Người to của nậy”. Nhưng có khi ngược lại: “Anh kia
người thì nhom nhom (gầy gò, yếu ớt) / Người chôn tiểu, C. chôn hòm
mà kinh !”.
C. có một số mặt nổi trội so với các cơ phận khác. Nó rất mẫn cảm
đối với phía bên kia: “Ra đường gặp ả hồng nhan / Thằng cu nghển cổ
nóng ran cả người”. Nó là cái máy i on nhạy vô kể: “ Đút vô be thì
nghe nóng nóng/ Đút vô móng thì nghe nôn nôn / Đút vô L. thì nghe đễ
chịu”. Nó rất thích của lạ: “Cái gì không mắt, không tai/ Cổ đeo
hai bị, tóc dài ngang lưng / Của nhà thấy cứ lừng khừng / Hễ thấy
của lạ bừng bừng xông lên”. Hoặc: “Cái gì chỉ có một đầu / Có mồm
không mắt, đeo râu xồm xoàm / Khỏe đứng thẳng, nhọc nằm ngang/ Thất
thường tính khí họ hàng không ưa/ Của lạ xài mấy cũng vừa / Của nhà
thì cứ dây dưa khất lần”. Đọc qua, ai cũng biết đó là cái C..
Kích thước, hình thù của nó cũng mỗi người mỗi khác. Vì thế,
mới có chuyện: Ba chị đi chợ về đố nhau: “Của cánh đàn ông thế nào
thì sướng?”. Chị thì nói ngắn, chị thì nói dài, chị thì nói cong.
Chẳng ai chịu ai. Cuối cùng cả ba kéo nhau đến gặp một ả có tiếng
lẳng lơ, mới được “bật mí” như thế này: “Ngắn sướng ngoài, dài sướng
trong / cong cong sướng chính giữa”. Vì nó sướng thế nên phiá bên
kia đã “cương quyết chiến dấu” để “không cho chúng nó thoát”: “Nhịn
ăn, nhịn mặc, không ai nhịn C.. cho ai”. Và C.. được đề cao trên cả
sự giàu có: “Bền C. lọ, hơn đỏ nhà lim !”
 |
Minh
họa bài thơ Thiếu nữ ngủ ngày của Hồ Xuân Hương |
Chuyển sang cái L. L. là tên cúng cơm ra đời trước nhất. Nhiều
câu ca dao nói tới “của quí” này. “Nửa đêm thức dậy đâm xay / Khải (gãi)
L. xoạc xoạc lông bay đầy nhà”. “Chiều chiều xách mủng xuống đồn/
Cậu cho bát gạo, banh L. cậu coi”. “Mẹ em cứ bảo không L./ Cái chi
dưới háng như cồn cỏ may”. “Hai bà đi hái lộc mưng / Trèo lên rớt
xuống đau lưng đấm L.”.vv. Tiếp đến là bướm: “ Bướm đồng động đến
thì bay / Bướm nhà động đến lăn quay ra giường”. Là cái khuôn đúc
tượng. Một chàng trai thấy một cô gái đẹp liền hát: “Hỡi người đi đó
xinh thay / Có khuôn đúc tượng, cho anh đây đúc cùng”. Cô gái đã trả
lời rất tình tứ: “Người sao ăn nói lạ lùng / Khuôn ai nấy đúc, đúc
cùng ai cho!”. Là cái ngã ba: “To đàng cấy, nậy ngã ba”. Là con mực
tuộc (xem C). Là cái ao trưởng tộc (xem C). Là cái lộ lù trong phát
ngôn sau: Một cô gái dùng lối nói lái để hỏi cánh thợ đắp tượng:
“Anh đi đắp phượng, đắp cù / Đố anh đắp được bốn cái lộ lù nhà em”.
Liền bị một chàng trai “đập” lại: “Bốn cái lộ lù kính chú em ba /
Đắp công, đắp phượng mới là tay anh”. Là:“Cây luồng mà bỏ u rê”.Bây
giờ có người gọi nó là“đám ruộng ba bờ” v v...
Màu da của nó cũng
thay đổi. Thông thường thì màu trắng: “Cái L. trắng bảnh, trắng banh
/L. ăn C. sống có tanh không L.?”. Có khi là màu đen do môi trường
lao động vất vả, nặng nhọc: “Lộ cộ có lộ tiền chôn / Cái răng mốc
thếch cái L. đen thui”. Hoặc do sự cọ xát của “thớt trên”. Có một cô
gái ngây thơ hỏi chị dâu khi cả hai “chị em rủ nhau tắm đầm/ Của em
sao trắng, chị thâm thế này?”. Đã được cô chị dâu cho biết nguyên
nhân: “Nó thâm bởi tại anh mày / Xưa kia chị cũng hạt chay đỏ lòm”
Sự cân đối so với các cơ phận khác cũng mỗi người mỗi vẻ. Thông
thường thì tỷ lệ thuận: “To đường cấy, nậy ngả ba”. Hoặc: “Em là con
gái Phú Đa/ Con người phốp pháp, ngã ba to đùng”. Nhưng cũng có khi
ngược lại: “Em là con gái chợ Cồn/ Người thì bé bé cái L. lại to !”.
Rồi diện mạo của nó thế nào? Một chàng trai hỏỉ: “Cô kia, cô kỉa, cô
kìa/ Người cô thế ấy, cái kia thế nào?”. Đã được phía bên kia trả
lời thật tuyệt vời: “Nó xinh, nó xỉnh, nó xình/ Nó cũng như mình, nó
đã có ria!.” Nó giống mồm anh. Đau hơn hoạn ! Nó cũng có độ sâu
chết người. Bởi thế có khách qua sông đã hỏi cô lái đò: “Sông này
sâu cạn thế nào /Lại đây anh thả một cơn sào hỡi em”. Đã bị đối
phương giáng trả: “Sông này chỗ cạn chỗ sâu/ Sa chân thì ngập cả đầu
đó anh!”. Lại có chuyện: Ba anh chàng đi học về, thấy một chị nông
dân đang cấy dưới ruộng, xúc cảnh sinh tình, liền đố nhau:“Của chị
ấy thế nào?”. Anh nói tròn, anh nói méo, anh nói vuông. Chẳng ai
chịu ai, bèn kéo nhau vào huyện đường nhờ quan phân xử. Quan phán: “
Mai gọi thị ấy xuống đây, rồi ta phân xử cho”. Về nhà, ba anh biện
ba món quà để “ hối lời” chị ta. Sáng hôm sau kéo nhau vào huyện
đường. Lập nghiêm, quan hỏi: “Thị kia ! Của mày thế nào mà để ba
thầy đây đi học về đố nhau: Thầy nói tròn, thầy nói méo, thầy nói
vuông?”. Được quan cho phép, chị nông dân lễ phép thưa :“Bẩm quan,
cả ba thầy đều đúng ạ!” Quan ngạc nhiên. Chị ta nói tiếp: “Khi con
đi, thì của con méo/ khi chồng con đến đéo, thì của con tròn/ Những
khi ngồi đòn, thì của con vuông!” Có người còn vẽ hình hài nó như
thế này: “Đi nhai, đứng ngậm, ngồi cười/ Vô phúc mạt đời, mọc cái
răng nanh !”.
L. có sức mạnh hơn cả ma quỷ: “ Ma hớp hồn, không bằng L. rút
ruột”. Vì nó mà có kẻ mất hết cả trí tuệ: “Khoe anh lắm khéo, lắm
khôn/ Qua cửa nhà L. bảy vía, còn ba !” Đến những bậc văn nhân,tài
tử mà dính lấy nó thì cũng trở nên đần độn: “Văn chương chữ nghĩa bề
bề/ Thần L. ám ảnh thì mê mẩn đời !”. Nó làm cho các víp, các sếp
đến mê mệt mất cả tỉnh táo: “ Cây luồng mà bỏ u rê/ các vip, các sếp
đều mê cây luồng”. Kì diệu hơn, nó có thể tái sinh sự sống. Bởi thế
mới có chuyện: một ả đi cày thách đố một chàng trai: “Đưa chàng một
nắm ngô rang/ Chàng đúc vô cho nó mọc, thiếp theo chàng về ngay”.
Anh ta đã trả lời thật hóm hỉnh: “Nơi nào mà nắng không khô/ Mà mưa
không ướt đúc vô, mọc liền !”. Có khi nó trở thành “tiêu chuẩn”để đo
sự trưởng thành của một đấng tu mi nam tử: “Làm trai cho đáng nên
trai/ Mồm thơm mùi rượu, tay khai mùi L.”. Đến các bậc quân tử cũng
có khi “gương mẫu” như thế này: “Tưởng là quân tử nhất ngôn/ Ai ngờ
quân tử rờ L. hai tay”. Bởi thế, mới có kẻ tuyên bố: “Quân tử nhất
ngôn là quân tử dại/ Quân tử nói lại, là quân tử khôn/ Quân tử rờ L.
là quân tử giỏi !”. Thật là hết chỗ nói ! Lắm anh chàng nổi tiếng
khôn cũng bởi do biết :“Làm trai như thế mới khôn/ Ăn cơm dùng đũa,
rờ L. dùng tay”. Rồi khi thiếu vắng nó, thì cả bọn “dùng sức mạnh
tập thể” cất công đi tìm: “L. lông bay bổng lên trời/ Một bầy C. lọ
mang tơi đi tìm”.
Giờ nói đến chuyện ấy. Đó là chuyện “ giao lưu” của một cặp tình
nhân muôn đời. Có nhiều cách để gọi sự giao lưu ấy. Thông thuờng thì
gọi là đ. Khi thì gọi là “mần”, là “ấy”: “Thấy ai ai, ta cũng ai ai/
Ai ai ấy thì ta cũng ấy” (Trần Lê Vĩ)…Nhưng phổ biến nhất vẫn là đ.
Từ xa xưa, tạo hóa đã bắt C. và L. phải làm bạn với nhau. Ai không
có bạn “ thân mến” ấy là bất hạnh, là vô phúc ! Bởi thế một cô gái
mới đem “của mình” ra để đố bạn trai: “ L. vàng, bẹn ngọc, đóc sơn
son/ Trai nam nhi đối được, thiếp theo non về dừ”. Bạn trai của cô
ta đã đối lại khá chuẩn: “Lông mun, dái trắc, C. xà cừ/ Anh đây đối
được, em cho dừ hay mai ?”. Rõ ràng là cái chắc đã ngoắc lấy cái đẹp.
Và cái đẹp đã kẹp lấy cái chắc! Ca dao phồn thực còn cho ta biết:
“Con gái 17/ vú cảy L. sưng/ Hai mắt trập trừng/ Hình như muốn đ..”
Vì thế đến tuổi dậy thì, mới có chuyện con trai trách con gái: “Tổ
cha ba đứa có L./ Không cho choa đ. để L. mần chi?”. Liền được phía
con gái trả lời: “Bay hỏi thì choa xin thưa / L. choa đang nhỏ, chưa
vừa C. bay”. Có khi lấy ngoại cảnh để nói chuyện ấy: “Con cò ăn bên
tê hói/ Con cói ăn bên ni sông/ O kia ơi, có phải đạo vợ chồng/ Sang
bên ni ta kè coọc”. Nó còn cho biết chuyện ấy sẽ xẩy ra khi nào: “No
thì L. .L., C. C./ Đói thì hục hặc chuyện ăn”. Con người khác với
loài vật ở chỗ nào: “ Chó mùa thu, tru (trâu) mùa hè/ Người thì nhè
bát tiết”. Nghĩa là quanh năm .
 |
Linh
tinh tình phộc |
Trong ca dao chuyện ấy ít nói bóng, nói gió. Đa phần là nói thẳng.
Cho nên có anh chàng nào đó đã đề nghị: “L. em tủm hủm mu rùa/ Cho
anh đ. cái, đến mùa lấy khoai”. Thì bên kia nói ngay: “Khoai khoai
cha tổ là khoai / Cho anh đ.. cấy đến mai lấy tiền/ Tiền tiền cha tổ
là tiền/Cho anh đ.. cấy L.. liền lộ khu! ”. Có khi là chuyện “động
trời” làm cho cả làng phát khiếp.: “Trai đại hạn, gái loạn canh/ Đ.
chắc một bữa khiếp xanh cả làng !”.Có khi phái yếu ở trong tư thế
sẵn sàng “chiến đấu”: “Nửa đêm nghe chuột khoét dần/ Tưởng chồng
đến đ. trương gân banh L. !”. Có người còn so sánh, đề ra ‘tiêu chí”
thế nào là cha thương con, vợ thương chồng: “Cha thương con làm nhà
tứ trụ/ Vợ thương chồng cho đ. suốt đêm”. Có chỗ còn nói tới tác hại
của nó khi vượt ngưỡng: “Hay ăn thì béo, hay đéo thì gầy”. Trong khi
văn chương bác học nêu lên cách tẩm bổ và hành lạc như thế này: “
Bán dạ tam bôi tửu/ Bình minh nhất trản trà/ Tam nguyệt giao nhất độ/
Lương y bất đáo gia”. Nghĩa là: “Nửa đêm ba chén rượu/ Sáng mai một
chén trà/ Ba tháng “ấy” một cái/ Thầy thuốc đếch tới nhà”. Thì tục
ngữ dân gian nói: “Đêm bảy ngày ba, vô ra không kê”. Để giữ được
nhịp độ đó, người xưa bày cho: “Thương chồng nấu cháo cu cu/ Chồng
ăn chồng đ. như tru (trâu) phá ràn”. “Thương chồng thì nấu cháo lươn/
Chồng ăn chồng đ. cho trườn ra sân”. “Thương chồng thì nấu cháo gà/
Chồng ăn chồng đ. gấp ba ngày thường”. “Thương chồng thì nấu cháo gà/
chồng ăn, chồng đ. cửa nhà rung rinh”. Thật là khủng khiếp! Lại còn
bày cho cách tiến hành thế nào để đạt đến cực điểm của sự khoái lạc:
“Kéo gỗ thì cốt bỏ đà/ Đ. chắc thì cốt đàn bà nắt lên”. Ca dao còn
cho biết trong chuyện ấy, thành phần nào, lứa tuổi nào là khỏe nhất:
“Lính về, lính đ. ba ngày/ Bằng anh dân cày đ. trong ba tháng”. Hoặc:
“Ba năm du kích cận kề/ Không bằng lính chiến hắn về một đêm”. Đúng
là: “Ăn thì đi rú, đ. thì đi lính”, hoặc “lính về thì đ., rú về thì
ăn”. Rồi hình dung bề ngoài như thế nào, thì khỏe khoản ấy. Nào là:
“Tóc loăn quăn, bạo ăn, bạo đ./ Tóc lụ xụ bạo đ., bạo ăn”. Nào là:
“Người gầy thầy đ.”. Hoặc : “Trai tơ mà đ. gái tơ/ Hắn sướng trong
bụng hơn mơ được vàng”. Còn lớp người “trên bảo dưới không nghe” thì:
“Ông già mà đ. bà già/ Cũng bằng bốc trấu mà xoa giữa L.”. Và đây là
cách chơi của kẻ tra (người già): “Đứt ú thì quàng lấy sừng/ Già thì
dụt dặt, xin đừng bán đi”. Hoặc: “Trẻ đâm xay, già dụt dặt”. Hoặc
coi đây là một phép dưỡng sinh cực kỳ quí giá: “Trẻ thì lấy con, lấy
cái/ Già thì thông đái, ngon cơm”. Nhưng cũng có khi: “Càng già càng
dẻo, càng dai”, như cái chuyện đã xẩy ra ở một xã, tại huyện nọ:
“Q.L lại có chuyện cười/ Dưỡng sinh, sinh dưỡng mới lòi đuôi ra/ Cụ
ông mà đ. cụ bà/ Người già L., C. chưa già, vơ bay !”. Nhiều khi nó
có giá trị như một liều thuốc “cải lão hoàn đồng”: “Cụ già tuổi dã
tám mươi/ Nghe nói chuyện đ. trong người nóng ran”. Hay: “Lâu ngày
đ. cái khỏe ra/ Mặt mày trẻ lại, cái già mất tiêu”. Bởi thế nhịn
“khoản ấy” là con người trở nên tiều tụy, phờ phạc: “Nhịn ăn mười
bữa chưa gầy/ Nhịn đ. một bữa mặt mày xanh xao”. Nhiều kẻ giàu có,
vì chuyện ấy mà khuynh gia bại sản: “Anh kia tan cửa nát nhà/ Vì một
cái đ. nên ra thế này”. Hoặc: “Tan cửa nát nhà, cũng vì ba cái
đ.!”.
Người ta có nhiều cái
khổ. Một trong những cái khổ ấy là vợ mất sớm. Vợ mất sớm là một
trong ba “nhân sinh tam khổ”: “Tuổi trẻ mất cha/ về già mất con/
Trung niên mất vợ/ Héo hon vô cùng”. Vì thế vợ chết, hoặc vợ đi đâu
lâu ngày, lắm người đã khổ và bức xúc như thế này: “Vợ chết mới được
ba ngày/ Cái C. đã ngỏng như chày đâm vưng (vừng)”. Hoặc : “Vợ chết
mặt còn rầu rầu/ Cái C. đã nóng như đầu hỏa xa”. Hay: “ L. đi giữ
cháu ba ngày/ Ở nhà C. nhớ C. gầy trơ gân !”.
Còn phía bên kia thì sao? Cũng khổ không kém ! “Chồng chết sang
ngày thứ tư/ Cục đú hắn dựng y như hòn lèn”. Hoặc: “Đàn bà chồng
chết ba năm/ Được một cái đ. sướng rân tháng tròn”. Hoặc:“Chồng chết
thì chưa đoạn tang/ Cái L. ngáp ngáp như mang cá mè”. Cho nên có
trường hợp đã phải tìm cách “phá bỏ gông xiềng nô lệ !”. Nếu xa vợ
lâu ngày quá thì: “Vợ rồi thì mặc vợ rồi/ Lâu ngày đại hạn, sang
ngồi với em”. Nếu xa chồng lâu ngày quá thì: “Có chồng thì mặc có
chồng/ Lâu ngày vắng vẻ, “tơ hồng” cứ xe”. Thậm chí có chị vừa ru
con, vừa thông báo hoàn cảnh của mình cho láng giềng biết: “Bố cháu
lâu nay không nhà/ Muốn xuân một tý la cà sang đây !”. Còn trường
hợp sau đây thì không biết là “khổ” hay là “sướng”, phản đối hay
không phản đối: “Hôm qua em đi hái chè/Gặp thằng phải gió hắn đè em
ra/ Em xin mà hắn không tha/ Hắn đè, hắn nhét cái xương cha hắn vào
/Đêm về lòng những khát khao/Ngày mai em lại đồi cao hái chè !”.
Hoặc “ trực trần kỳ sự” như cái ông chết vợ này: “Ai có L. thì giữ/
C. bọ hoe Lự đi kiếm ăn !”.
Tóm lại, hai cái ấy và chuyện ấy sớm được đề cập trong ca dao,
tục ngữ. Nó trở thành của “gia bảo”, “liều thuốc vạn năng” để người
lao động có thêm sức lực vượt qua những “chướng ngại vật” trên đường
đời. Bởi thế, mất gì thì mất, nhưng những câu ca dao , tục ngữ nói
về hai cái ấy và chuyện ấy,thì dù không được bày, dạy vẫn “thừa sức”
lướt qua phong ba bão táp của thời gian; chỉ cần một lần thoảng qua
cái lỗ tai là găm lại trong trí nhớ. Nó trở thành “tiềm lực” trong
con người, đặc biệt là những người lao động chân tay. Ca dao xưa có
câu: “Chàng làng chèo chẹt nỏ mần (chẳng làm) chi ai/ Chim cu ngẩm
ngẩm, ăn hết đậu, hết khoai nhà người”. Một số người, nhìn bề ngoài
có vẻ “đạo mạo, nghiêm túc”, nhưng bên trong lại là những tay “thợ
giác, thợ khoan” “nổi tiếng”! Vì thế, người xưa đã lớn tiếng tố
cáo,vạch mặt: “Bộ Binh, bộ Hộ, bộ Hình/ Ba bộ đồng tình bóp vú con
tôi”. Hoặc: “Ban ngày quan lớn như thần/ Ban đêm quan lớn tần mần
như ma” đó sao? Còn ngày nay nếu chịu khó sưu tầm cũng không phải là
“của hiếm”.
Trong ca dao, tục ngữ, cũ và mới, nếu “săn lùng” cho hết thì còn
phờ râu trê! Người viết “chân ngắn quá, không đi cùng trái đất”, có
chỗ nào chưa đủ, mong bạn đọc bổ sung cho phong phú thêm. Có chỗ nào
“vui quá hóa…dại”, lỡ lời, lỡ bút, mong bạn đọc xa gần lượng thứ.
Xin thành thật cảm ơn
Nguồn: Faxuca.com
Post ngày:
12/08/18 |
|