Home T́m Ca Dao Diễn Đàn T́m Dân Ca Phổ Nhạc T́m Câu Đố T́m Chợ Quê Góp Ư Toàn Bộ Danh Mục e-Cadao English

Thư Mục

 
Lời Phi Lộ
Lời Giới Thiệu
Cách Sử Dụng
Dẫn Giải
Diêu Dụng
 
Ẩm Thực
Cảm Nghĩ
Chợ Quê
Cội Nguồn
Cổ Tích
Lễ Hội
Lịch Sử
Ngôn Ngữ
Nhân Vật Nữ
Nhạc Cụ Việt Nam
Phong Tục Tập Quán
Quê Ta
Tiền Tệ Việt Nam
Tiểu Luận
Văn Minh Cổ
Vui Ca Dao
 
Trang Nhạc Dân Ca
 
Liên Mạng Thành Viên
Trang Chủ
Hồng Vũ Lan Nhi 1 & 2
Phong Thủy HKH
 

 
 

 

 
 
  • Hương Hoa Đất Nước - Trọng Toàn (Trang 13)
     
    Bước xuống tàu ruột bào gan thắt,
    Trời hỡi trời chồng bắc vợ nam.
     
    Buổi mai em xách cái giỏ,
    Em xuống dưới ao em bắt con cua,
    Em bỏ vô cái thỏng (hũ), hắn kêu cái rỏng,
    Hắn kêu cái rảnh, hắn kêu một tiếng chàng ơi
    Chàng đà yên phận tốt đôi,
    Em nay lẻ bạn mồ côi một ḿnh.
     
    Bướm đeo đuổi dạ cây bần,
    Làm sao kết nghĩa Châu Trần với anh?
     
    Bướm đeo dưới dạ cây bần,
    Muốn phân nhân nghĩa lại gần sẽ phân.
     
    Cá nục nấu với dưa hồng,
    Lờ lờ có kẻ mất chồng như chơi.
     
    Cá sầu ai, cá chẳng quạt đuôi,
    Như lan sầu huệ như tôi sầu chồng.
     
    Cái cóc ăn trầu đỏ môi,
    Có ai làm lẽ chồng tôi th́ làm.
     
    Cái cóc lặn lội bờ sông,
    Muốn lấy vợ đẹp nhưng không có tiền.
     
    Cái lá sen rũ cái củ sen ch́m,
    bao nhiêu quí vật lại t́m quí nhơn.
     
    Cái miễu thần linh, con gà gáy tiếng đôi,
    Trông bậu trông đứng trông ngồi,
    Trông người có nghĩa bồi hồi lá gan.
     
    Cam sành dă dượi bờ ao,
    Tưởng không, ai hái, có rào th́ thôi.
     
    Cắm sào đợi nước chảy lên,
    Chảy lên th́ mới chịu quên con thuyền.
     
    Canh một dọn cửa dọn nhà,
    Canh hai dệt cửi, canh ba đi nằm,
    Canh tư bước sang canh năm,
    Tŕnh anh dậy học chớ nằm làm chi,
    Nữa mai chúa mở khoa thi,
    Bảng vàng rỡ rỡ ḱa đề tên anh,
    Bơ công cha mẹ sắm sanh,
    Tiền lưng gạo túi cho anh vào trường.
    Nghi vệ đóng hai bên đường,
    Vơng anh đi trước, vơng nàng theo sau.
    Kẻ chiêng người trống đua nhau,
    Tiếng khoan rộn rịp, tiếng mau rập ŕnh.
    Rước vinh qui về nhà bái tổ,
    Ngă trâu ḅ làm lễ tế thần,
    Để cho bảy huyện nhân dân,
    No say được đội Hoàng ân từ rày.
     
    Cành dào lá liễu phất phơ,
    Lấy ai th́ lấy đợi chờ làm chi?
     
    Cau non khéo bửa cũng giầy,
    Dầu thương cho lắm hội này cũng xa.
     
    Cau non khéo bửa cũng giầy (2)
    Trầu têm cánh phượng để thầy ăn đêm.
     
    Cây cao bóng ngă sùm sề,
    Nghĩ nào em chịu tư bề gió lay.
     
    Cây đa cũ, bến đ̣ xưa,
    Bộ hành có nghĩa nắng mưa cũng chờ.
     
    Cây da rụng lá đầy đ́nh,
    Bao nhiêu lá rụng thương ḿnh bấy nhiêu.
     
    Cậy cùng đèn hạnh t́m lê,
    Mực mài nước mắt, thơ đề chéo khăn.
     
    Cậy người giá thú trao lời,
    Đôi ta sum họp, ơn người tạ ơn.
     
    Cha mẹ đ̣i ăn cá thu,
    Gả con xuống biển mù mù tăm tăm.
     
    Chàng đi đưa gói thiếp mang,
    Đưa gươm thiếp vác, cho chàng đi không.
     
    Chàng đi những nhớ cùng thương,
    Gánh t́nh th́ nặng, con đường th́ xa.
     
    Chàng ơi đi trẩy khéo trưa,
    Cứa nhà cậy mẹ, nắng mưa nhờ trời.
    Em đi khấn Phật cầu trời,
    Biết than cùng trời biết thở cùng ai?
     
    Chàng ơi phụ thiếp làm chi,
    Thiếp như cơm nguội đỡ khi đói ḷng.
     
    Chàng ơi trẩy sớm hay trưa,
    Để em gánh gạo tiễn đưa hành tŕnh.
     
    Chàng về cho chóng mà ra,
    Kẻo em chờ đợi, sương sa lạnh lùng.
    Cơn lạnh c̣n có cơn nồng,
    Cơn đắp áo ngắn, cơn chung áo dài.
    Hay là chàng đă nghe ai,
    Áo ngắn không đắp, áo dài không chung!
     
    Chàng về để áo lại đây,
    áo thời thiếp mặc gối may đợi chờ.
    Trăm năm vách phấn đề thơ,
    Ḷng thương ai biết, dạ chờ ai hay.
     
    Chẳng nên gia thất th́ về,
    làm chi nữa, chúng chê bạn cười.
     
    Chẳng tham nhà ngói bức bàn,
    Trái duyên, coi bằng một gian chuồng gà?
    Ba gian nhà rạ ḷa x̣a,
    Phải duyên, coi tợ chín ṭa nhà lim.
     
    Chẳng tham ruộng cả ao liền,
    Tham v́ cái bút cái nghiên anh đồ.
    Chẳng tham bồ lúa anh đầy,
    Tham ba hàng chữ cho tày thế gian.
     
    Chê mẹ chồng trước đánh đau,
    Gặp mẹ chồng sau mau đánh.
    Đói th́ ăn khế ăn sung,
    Trông thấy mẹ chồng th́ nuốt chẳng trôi,
    Thương chồng phải khóc mụ gia,
    Gẫm tôi với mụ có bà con chi,
    Thật thà cũng thể lái trâu,
    Yêu nhau cũng thể nàng dâu mẹ chồng.
    Mẹ chồng dữ, mẹ chồng chết,
    Nàng dâu có nết, nàng dâu chừa,
     
    Chồng dữ th́ em mới lo,
    Mẹ chồng mà dữ, mổ ḅ ăn khao.
    Chồng dữ th́ em mới rầu,
    Mẹ chồng mà dữ, giết trâu ăn mừng.
    Làm dâu vụng nấu vụng kho,
    Chồng không bắt bẻ, mụ o nhún trề.
    Một trăm ông chú không lo,
    Lo về một nỗi mụ o nỏ mồm.
    Em chồng ở với chị dâu,
    Coi chừng kẻo nó giết nhau có ngày.
     
    Chèo mau để thiếp gặp anh,
    Hai ta hiệp lại cho thành một đôi.
     
    Chỉ điều ai khéo vấn vương,
    Một người một xứ mà thương nhau đời.
    Chữ t́nh ai bứt cho rời,
    TƠ hồng đă định, đổi dời đặng đâu.
     
    Chỉ thề nước thắm non xanh,
    Theo nhau cho trọn, tử sanh cũng đành.
     
    Chỉ tơ rối rắm trong cuồng,
    Rối th́ gỡ rối, em buồn việc chi.
     
    Chiều chiều bắt nhái cắm câu,
    Nhái kêu cái ẹo, thảm sầu nhái ơi.
     
    Chiều chiều chim vịt kêu chiều,
    Bâng khuâng nhớ bạn, chín chiều ruột đau.
     
    Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
    Nhớ người áo trắng, (đăy gấm,) khăn điều vắt vai.
     
    Chiều chiều lại nhớ chiều chiều, (2)
    Nhớ nồi cơm nguội, nhớ niêu nước chè.
     
    Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
    Tay bưng cái rổ, tay d́u con thơ.
     
    Chiều chiều mang giỏ hái dâu,
    Hái đâu không hái, nhớ câu ân t́nh.
     
    Chiều chiều vịt lội bờ bàng,
    Thương người áo trắng vá quàng nửa vai.
     
    Chim chuyền nhành ớt líu lo,
    Ḷng thương quân từ ốm o gầy ṃn.
     
    Chim ham trái chín ăn xa,
    Buồn t́nh nhớ lại gốc đa, muốn về.
     
    Chim kêu vượn hú non đoài,
    Không ai lo lắng trong ngoài cho anh.
     
    Chim khôn mắt phải lưới hồng,
    Ai mà gỡ được đền công lạng vàng.
    Đền vàng anh chẳng lấy vàng,
    Ḷng anh quyết chí lấy nàng mà thôi.
     
    Chim quyên ăn trái nhăn lồng,
    Cá thia quen chậu, vợ chồng quen hơi.
     
     
    Chim quyên nút mật bông qú,
    Ba năm đợi được huống ǵ một năm.
     
    Chim quyên xuống suối tha mồi,
    Thấy em lao khổ, anh ngồi sao yên?
     
    Chín con chưa gọi rằng chồng,
    Cơm chẳng lành canh chẳng ngon,
    Dầu cho chín đụn mười con cũng ĺa.
     
    Cho anh một lá trầu vàng,
    Sang năm anh trả cho nàng một mâm.
     
    Chồng đi lính vợ ở nhà khóc hi hi,
    Trời ơi? sanh giặc làm chi?
    Cho chồng tôi phải ra đi chiến trường.
     
    Chồng em nó chẳng ra ǵ,
    Tổ tôm sóc đĩa nó th́ chơi hoang.
    Nói ra xấu thiếp hổ chàng,
    Nó giận nó phá tan hoang cửa nhà.
    Nói đây có chị em nhà,
    C̣n năm ba thúng thóc với một vài cân bông.
    Tôi bán đi trả nợ cho chồng,
    C̣n ăn hết nhịn bằng ḷng chồng con.
    Tôi cay đắng ngậm bồ ḥn,
    Nói thêm xấu hổ chồng con chẳng  ra ǵ.
     
    Chồng giận th́ vợ làm lành,
    Miệng cười hớn hở, rằng anh giận ǵ?
     
    Thưa anh, anh giận em chi,
    Muốn lấy vợ bé, em th́ lấy cho.
    Chồng giận th́ vợ bớt lời,
    Chồng giận vợ giận th́ ch́ nó quăng.
     
    Chồng thấp mà lấy vợ cao,
    Nồi tṛn vung méo úp sao cho vừa.
     
    Chồng ta áo rách ta thương,
    Chồng người áo gấm xông hương mặc người.
     
    Chồng tôi đi đă ba đông,
    Hẹn về năm ngoái sao không thấy về?
     
    Chợ chiều nhiều khế ế chanh,
    Nhiều cô gái lạ, nên anh chàng ràng.
     
    Chợ Sài G̣n cẩn đá,
    Chợ Rạch Giá cẩn xi mon (*),
    Giă em ở lại vuông tṛn,
    Anh về xứ sở, không c̣n ra vô.
    (*) Xi mon: Cement – xi-măng
     
     
    Chữ rằng: chi tử vu qui,
    Làm thân con gái phải đi theo chồng.
     
    Chưa chồng đi đọc đi ngang,
    Có chồng, cứ thẳng một đàng mà đi.
     
    Chừng nào đá nổi vông ch́m,
    Muối chua chanh mặn, mới t́m được em.
    Chừng nào muối ngọt chanh thanh,
    Em đây mới dám bỏ anh lấy chồng.
     
    Có ai thêm bận v́ ai,
    Không ai giường rộng chiếu dài dễ xoay.
     
    Có ăn thiếp ở cùng chàng,
    Không ăn thiếp tếch cơ hàn thiếp lui.
     
    Có bát sứ, t́nh phụ bát đàn,
    Nưng niu bát sứ, vỡ tan có ngày.
     
    Có chồng chẳng được đi đâu,
    Có con chẳng được đứng lâu một giờ.
     
    Có chồng mà chẳng có con,
    Khác ǵ hoa nở trên non một ḿnh.
     
    Có chồng th́ phải thương chồng,
    Chồng đi hang rắn, hang rồng cũng theo.
    Có chồng th́ phải theo chồng,
    Đắng cay cũng chịu, mặn nồng cũng vui.
     
    Có chồng, thương kẻ không chồng,
    Không chồng và đứng cánh đồng mà nom.
    Nom cho thấy mặt nhau luôn,
    Thấy thời khỏe mạnh, thuốc tiên nào tày.
     
    Có  con phải khổ v́ con,
    Có chồng phải gánh giang sơn cho chồng!
    Có con phải khổ v́ con,
    Có chồng phải ngậm bồ ḥn đắng cay.
     
    Có chồng chẳng được đi đâu, (6)
    Có con chẳng được đứng lâu nửa giờ.
    Cũng v́ một chút con thơ,
    Cho nên giải chiếu đập dơ trăm đường.
     
    Có em anh mới tới đây,
    Không em, anh biết chốn này là đâu.
     
    Có mới th́ nới cũ ra,
    Mới để trong nhà, cũ để ngoài sân.
     
    Có thằng chồng ghiền như ông tiên nho nhỏ,
    Tối lại vô mùng đèn đỏ tợ sao.
     
    Có trăng t́nh phụ lồng đèn,
    Ba mươi mồng một, đi t́m lấy trăng.
     
    Có vả mà phụ ḷng sung,
    Có chùa bên bắc, bỏ miễu bên đông tồi tàn.
     
    Có vơng mà chẳng có đ̣n,
    Có chồng mà chẳng có con mà bồng.
     
    Cỏ mọc bờ giếng cheo leo,
    Lâm chung có bầu, hiểm nghèo có qua.
     
    Cổ  tay em vừa trắng vừa tṛn,
    Răng đen rưng rức, chồng con kém người.
     
    Con công ăn lẫn với gà,
    Rồng kia rắn nọ, coi đà sao nên.
     
    Con đ̣ bậu chớ nghi ngờ,
    Bậu đưa khách bậu, qua chờ bạn qua.
     
    Con gà tốt mă v́ lông,
    Răng đen v́ thuốc, rượu nồng v́ hoa.
     
    Con gái có hai bến sông,
    Bến đục th́ chịu, bến trong th́ nhờ.
     
    Con gái là con người ta,
    Con đâu mới thực mẹ cha mua về.
     
    Con gái lớn ơi? mẹ bảo đây này,
    Học buôn học bán cho tày người ta.
    Con đừng học thói chua ngoa,
    Họ hàng ghét bỏ, người ta chê cười.
    Dù no dù đói cho tươi,
    Khoan ăn bớt ngủ là người lo toan.
    Pḥng khi đóng góp việc làng,
    Đồng tiền bát gạo lo toan cho chồng.
    Trước là đẹp mặt cho chồng,
    Sau là họ mạc cũng.không chê cười.
    Con hăy nhớ bấy nhiêu lời,
     
    Con gái mới về nhà chồng,
    Thổi cơm nồi đồng nửa sống nửa khê.
     
    Con lạy cha hai lạy một qú,
    Lạy mẹ bốn lạy, con đi lấy chồng.
    Mẹ sắm cho con cái yếm nhuộm nhất phẩm hồng
    Thắt lưng đũi tím, bộ nhẫn đồng con đeo tay.
     
    Con ông Đô đốc, Quận công,
    Lấy chồng, cũng phải kêu chồng bằng anh.
     
    C̣n duyên anh cưới ba heo,
    Hết duyên anh đánh ba hèo đuổi đi.
     
    C̣n duyên như tượng tô vàng,
    Hết duyên như ổ ong tàn ngày mưa.
    C̣n duyên kẻ đón người đưa,
    Hết duyên đi sớm về trưa một ḿnh.
     
    C̣n duyên nón cụ quai tơ,
    Hết duyên nón lá quai dừa cũng xong.
     
    Công sanh dục bằng công tạo hóa,
    Có cha mẹ, sau mới có chồng.
    Em nhớ khi d́u dắt ẵm bồng,
    Nay em lao khổ năo nồng, không than.
     
    Cơm trắng ăn với chả chim,
    Chồng xinh vợ đẹp, mảng nh́n mà no.
     
    Cúc mọc bờ ao, kêu bằng cúc thủy,
    Chợ Sài G̣n xa, chợ Mỹ cũng xa;
    Viết thơ thăm hết nội nhà,
    Trước thăm phụ mẫu, sau là thăm em.
     
    Cục đá lăn nghiêng lăn ngửa,
    Khen ai khéo sửa cục đá lăn tṛn.
    Giận th́ nói vậy, dạ c̣n thương em.
     
    Dang tay đánh thiếp sao đành,
    Tấm rách ai vá, tấm lành ai may?
     
    Dao vàng cắt ruột máu rơi,
    Ruột đau chửa mấy bằng lời em than.
     
    Dầu xa dầu cách mấy năm,
    Nhưng em cũng phải chí lăm đợi chàng.
     
    Ḍng xuôi ngọn gió càng to,
    Lá buồm càng lớn, chiếc đ̣ càng nhanh.
     
    Dù chàng năm thiếp bảy thê,
    Chàng cũng chẳng bỏ nái sề này đâu.
     
    Duyên kia ai đợi mà chờ,
    T́nh ai tơ tưởng, mà tơ tưởng t́nh.
     
    Duyên sao cắc cớ lỡ làng,
    Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.
     
    Dứt t́nh kẻ ở người đi,
    Cũng như Kim Trọng biệt ly Thấy Kiều.
     
    Đă sanh làm phận nữ nhân,
    Nữ sanh ngoại tộc bỏ phần mẹ cha.
     
    Đại phú do thiên, tiểu phú do cần,
    Thức khuya dậy sớm, tảo tần với anh.
     
    Đánh liều nhợ đứt phao trôi,
    Đánh liều giấy ướt, hồ trôi(?) cho rồi.
     
    Đạo cang thường khó lắm bạn ơi,
    Chẳng dễ như ong bướm đậu rồi lại bay.
    Đạo cang thường khá dễ đổi thay,
    Dầu làm nên vơng giá, rủi ăn mày cũng theo nhau.
     
    Đạo cang thường không phải như cá tôm,
    Đương mua mớ nọ, chạy chồm mớ kia.
    Đạo cang thường đoạn đoạn phân ly,
    Chàng mà xa thiếp phen ni bởi trời.
     
    Đắng cay ta phải chung phần,
    Có chân giày dép, em cần làm chi.
     
    Đầu đội chúa, vai mang cốt mẹ,
    Tay d́u dắt cha già,
    Gặp mặt đây nước mắt nhỏ sa,
    Tḥ tay trong túi bà ba,
    Lấy cái khăn mu soa anh chặm,
    Đạo vợ chồng ngàn dặm không quên.
     
    1345
    Đầu đường có một cây dúi,
    Cuối đường có một cây đa,
    Làm chi tội nghiệp bỏ qua sao đành.
     
    Đem em ra bỏ xuống gành,
    Kéo neo mà chạy sao đành, anh ơi!
     
    Đêm khuya dưới đất trên trời,
    Một ḿnh cô đứng cô ngồi cô nghe.
    Cô nghe hết giọng con ve,
    Đến lời con quốc gọi hè, tiếc xuân.
     
  • Tập 1

    Trang 1  Trang 2  Trang 3  Trang 4  Trang 5 Trang 6  Trang 7  Trang 8  Trang 9  Trang 10 Trang 11  Trang 12 

    Tập 2

    Trang 13  Trang 14  Trang 15  Trang 16  Trang 17 Trang 18  Trang 19  Trang 20

     

    Sưu Tầm Tài Liệu và Web Design

      Hà Phương Hoài

    Kỹ Thuật Truy Tầm

    Hoàng Vân

    Sưu tầm Nhạc Dân Ca

    Julia Nguyễn
    Xin vui ḷng liên lạc với  haphuonghoai@gmail.com về tất cả những ǵ liên quan đến trang web nầy
    Copyright © 2003 Trang Ca Dao và Tục Ngữ
    Last modified: 02/19/15