|  | 
        Hương Hoa Đất Nước - Trọng Toàn (Trang 
        7) 
          
            
            
            Chổi tiên quét sạch chùa vàng,Sửa 
            sang Phật lại để nàng đi tu. 
            Chồng em vừa xấu vừa đen,Vừa 
            kém nhan sắc vừa hèn chân đi.
            Chồng em rỗ sứt rỗ ś,
            Chân đi chữ bát, mắt th́ ngưỡng thiên.Bao 
            giờ vào đám tháng giêng,Bắt 
            chồng em đến khiêng chiêng cho làng! 
            Chồng ǵ anh, vợ ǵ tôi,
            Chẳng qua là cái nợ đời chi đâyMỗi 
            người một nợ cầm tay,
            Đời xưa nợ vợ, đời nay nợ chồng: 
            Chợ Sài G̣n đèn xanh đèn đỏ,
            Anh coi không tỏ rơ anh ngỡ đèn màu.
            Rút gươm đâm họng máu trào,Để 
            em ở lại kiếm nơi nào hơn anh. 
            Chơi cho thủng trống long bồng,Rồi 
            ra ta sẽ lấy chồng lập nghiêm.
            Chơi cho thủng trống long chiêng,Rồi 
            ra ta sẽ lập nghiêm lấy chồng.
            (Trích ở Việt 
            Nam phong tục 
            cha Phan Kế) 
            Chơi hoa cho biết mùi hoa,Hoa 
            lê th́ trắng, hoa cà th́ nâu. 
            Chơi trăng từ thuở trăng tṛn,
            Chơi hoa từ thuở hoa c̣n trên cây.Hoa 
            thơm mất nhụy đi rồi,C̣n 
            thơm đâu nữa mà người ước mơ. Ra 
            đường thấy nhánh hoa rơi,Lấy 
            chơn đạp xuống chẳng chơi hoa thừa.Ra 
            đường thấy nhánh hoa rơi,Hai 
            tay nâng lấy, cũ người mới ta. 
            Chuối cậy ḷng chuối ḷng trinh,
            Chuối ở một ḿnh sao chuối có con. Chữ 
            trinh đáng giá ngàn vàng,Từ 
            anh chồng cũ đến chàng là năm.C̣n 
            như yêu vụng dấu thầm,Họp 
            chợ trên bụng đến trăm con người. Có 
            ăn thiếp ở cùng chàng,
            Không ăn thiếp tách cơ hàn thiếp đi. Có 
            chồng th́ mặc có chồng, C̣n 
            đi chơi trộm kiếm đồng mua rau. Có 
            duyên lấy được ông già,Ăn 
            xôi bỏ cháy, ăn gà bỏ xương. Vô 
            duyên vô phúc mắc phải anh chồng già,Ra 
            đường người hỏi rằng: Cha hay chồng?Nói 
            ra đau đớn trong ḷng,Ay 
            cái nợ nần truyền kiếp, có phải chồng em đâu. Có 
            người rủ thiếp đi tu,
            Thiếp rằng tu sợ lũ sư nó tồi. Có 
            răng th́ lấy răng nhai,
            Không răng lại gậm chẳng sai miếng nào Có 
            cô th́ chợ cũng đông,Cô 
            đi lấy chồng th́ chợ cũng qua.Có 
            cô th́ dượng cũng già,
            Không cô th́ dượng cũng qua một th́. Con 
            c̣ lặn lội bờ sông,
            Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non.
             Con 
            công tố hộ trên rừng,Mẹ 
            ôi lạy mẹ xin đừng bỏ con.Con 
            quạ nó đứng bên sông, .Nó 
            than bớ má lấy chồng bỏ con. Con 
            rắn không chân chạy năm rừng bảy rú,Con 
            gà không vú nuôi chín mười con.
            Phải chi nhan sắc em c̣n,Anh 
            lăn vô đó ch́u ḷn cũng ưng. Cô 
            kia đen thủi đen thui,
            Phấn đánh vô hồi, đen cũng hoàn đen.
            Công anh làm rể Chương Đài,Ăn 
            hết mười một mười hai vại cà.
            Giếng đâu th́ dắt anh ra,
            Chẳng th́ anh chết theo cà đêm nay. 
            Công bất thành danh bất đáo,Có 
            mặt đây nói láo rằng thương,Tôi 
            về xứ sở vấn vương nơi nào? Cúc 
            mai trồng lộn một bồn,Hai 
            đứa ḿnh chồng vợ ai đồn mặc ai. 
            600. Củi 
            đậu nấu đậu ra dầu,
            Cưới em không được cạo đầu đi tu.  Củi 
            tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài,Ham 
            chi bóng sắc hành hài tấm thân. 
            Cuốn sách Minh Tâm tay em cầm anh đọc,
            Thiện ác đáo đầu chung hữu báo,Cao 
            phi viễn tẩu giả nan tàn.Hồi 
            nào anh lấy em, nay anh đem dạ điếm đàng,Anh 
            ơi! Trời cao có mắt, ông Trời nào để anh. Cực 
            ḷng nên phải biếng dời,
            Biếng dời nên phải một nơi cực ḷng. Dao 
            phay kề cổ máu đổ không màng,
            Chết thời chịu chết buông nàng không buông. Đâu 
            đâu cũng có anh hùng,Xin 
            em giữ trọn tam tùng th́ hơn. 
            Đêm nằm bỏ tóc qua ḿnh,
            Thề cho bán mạng kẻo t́nh anh nghi. 
            Đêm hôm người chẳng biết chi,
            Người như biết đến thiếp th́ hổ thay. 
            Đêm năm canh năm vợ ngồi hầu,Vợ 
            cả pha nước têm trầu chàng xơi.Vợ 
            hai giải chiếu chia bài,Vợ 
            ba coi sóc nhà ngoài nhà trong.Vợ 
            tư giải chiếu quạt mùng,Vợ 
            năm thức dậy trong ḷng xót xa.Chè 
            than cháo đậu bưng ra,
            Chàng xơi một bát kẻo mà công lênh. 
            Đêm qua anh nằm nhà ngoài,Để 
            em thở vắn than dài nhà trong.
            Ứớc ǵ anh được vô pḥng,
            Loan ôm lấy 'phụng, phụng bồng lấy loan. Đi 
            đâu mà chẳng thấy về,Hay 
            là quần tía dựa kề áo nâu. 
            Đùng đùng ngựa chạy qua truông,
            Mảng mê con đĩ luông tuồng bỏ con. 
            Đưa em cho tới Rạch Chanh,
            Muỗi mồng cắn lắm cậy 
            anh đưa về. 
            Đưa tay vuốt ngực t́nh nhơn,
            Khoan khoan tự vận để khuyên lơn đôi lời. Em 
            là con gái có chồng,Mồ 
            cha những đứa đem ḷng nọ kia. Em 
            thấy anh em cũng muốn chào,Sợ 
            rằng chị cả giắt dao trong ḿnh!
            Đấy giắt dao, đây gươm kề nách,
            Thuận nhân t́nh cắt vách sang chơi! Khi 
            về không lẽ anh đưa,Vái 
            trời đừng nắng đừng mưa em về. Gá 
            duyên không được th́ thôi,Tḥ 
            tay vô túi rút dao đôi hủy ḿnh. Gái 
            đâu có gái lạ đời,Chỉ 
            c̣n thiếu một ông Trời không chim. Gái 
            đâu có gái lạ lùng,
            Chồng chẳng nằm cùng,Nổi 
            giận đùng đùng ném chó xuống ao. Gàu 
            lành ai nỡ trét chai,Gái 
            hư chồng để khoe tài nỗi chi? Giả 
            đ̣ mua khế bán chanh,Giả 
            đi đ̣i nợ thăm anh kẻo buồn.Gió 
            đưa bụi chuối sau hè,Bụi 
            môn trước cửa ai dè em hư. Gió 
            đưa bụi chuối sau hè,
            Chàng nam thiếp bắc làm giàu ai ăn. Gió 
            đưa thuyền gỗ sang sông,Hỡi 
            ai trong ấy có chồng tôi không?Hai 
            tay cầm hai quả bồng,Quả 
            chát phần chồng, quả ngọt phần trai.Nằm 
            đêm vuốt bụng thở dài,
            Thương chồng th́ ít, thương trai th́ nhiều. Hai 
            tay cầm hai trái bồng,
            Trái chát phần chồng, trái ngọt phần trai. 
            Chính chuyên chết cũng ra ma,
            Lẳng lơ chết cũng chôn ra đầy đồng.
            Lẳng lơ cũng chẳng có ṃn,
            Chính chuyên cũng chẳng sơn son để dành. 
            Lẳng lơ đeo nhẫn chàng chừa,
            Nhẫn thời mất nhẫn lẳng lơ hăy c̣n. Hỡi 
            cô mặc yếm hoa tằm,
            Chồng cô đi lính cô nằm với ai?Cô 
            đẻ thằng bé con trai,
            Chồng cô về hỏi: con ai thế nàyCon 
            tôi đi kiếm về đây,Có 
            cho nó gọi bằng thầy th́ cho. Khó 
            thời đ̣n gánh đè vai,Tội 
            chi làm mọn cho ai vày bừa. 
            Khoát mùng ra thấy mùng không,Gối 
            loan để đó lệ hồng tuôn rơi. 
            Không chồng mà chửa mới ngoan,Có 
            chồng mà chửa thế gian sự thường.Có 
            chồng càng dễ chơi ngang,Đẻ 
            ra con thiếp con chàng con ai? 
            Không đánh bậu để bậu luông tuồng,Cầm 
            roi đánh bậu th́ buồn dạ anh. 
            Không thương nhau nữa th́ thôi,Bậu 
            gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra.Bậu 
            ra cho khỏi tay qua,Cái 
            xương bậu nát, cái da bậu mềm. 
            Kiến bất thủ nhi tầm thiên lư,Em 
            đừng thấy anh nghèo tấn dị thối nan.
            Kiến bất thủ nhi tầm thiên lư,Anh 
            làm trai phải xừ trí cho khéo khôn.Vợ 
            nhà hay được chữ họ hôn oán thù. 
            Kiểng xa bồn kiểng lại không xanh,Em 
            có chồng rồi mấy thuở gần anh bao giờ. Lấy 
            chồng chẳng biết mặt chồng,
            Đêm nằm mơ tưởng nghĩ ông 
            láng giềng. Lấy 
            chồng làm lẽ khỏi lo,Cơm 
            nguội đầy rá cá kho đầy nồi.Thà 
            rằng làm lẻ thứ mười,C̣n 
            hơn chính thất những người đần ngu. Lấy 
            chồng lấy lẽ khó thay,Đi 
            cấy đi cày, chị chẳng kể công.
            Đến tối chị giữ lấy chồng,
            Chị cho manh chiếu, nằm không 
            nhà ngoài Đêm 
            đêm gọi những "bớ Hai".Trở 
            dậy nấu cám, thái khoai, đâm bèo. (băm?)Lấy 
            chồng từ thuở mười ba,
            Chồng chê tôi nhỏ chẳng nằm cùng tôi.
            Đến năm mười tám đôi mươi,
            Tôi nằm dưới đất chồng lôi lên 
            giương.Một 
            rằng thương, hai rằng thương,Có 
            bốn chưn giường găy một c̣n ba.Ai 
            về nhắn nhủ mẹ cha,
            Chồng tôi nay đă giao ḥa cùng tôi. 
            Liễu tàu vụng chấm biếng xem,
            Lẳng lơ như bậu ai thèm bậu khoe.  Lỗ 
            mũi em th́ tám gánh lông,
            Chồng yêu chồng bảo tơ hồng trời cho.
            Đêm nằm th́ ngáy pho pho
            Chồng yêu chồng bảo ngáy cho vui nhà.Đi 
            chợ th́ hay ăn quà,
            Chồng yêu chồng bảo về nhà đỡ cơm.
            Trên đầu những rác cùng rơm,
            Chồng yêu chồng bảo hoa thơm giắt đầu. Lụy 
            song sa đưa chàng xuống huyệt,Mai 
            táng chàng rồi ly biệt ngàn năm Má 
            miếng bầu coi lâu muốn chửi,Mặt 
            chữ điền tiền lười muốn mua. Má 
            ơi con má hư rồi,.Má 
            c̣n trang điểm phấn dồi làm chi? 
            Mảng coi bướm trắng cắn sợi dây đờn,
            Thất ngôn lời nói bạn hờn trăm năm. May 
            cho ḿnh áo lá châu xá bông tây,Tại 
            ḿnh ở bạc ngồi xuống đây lột trần. May 
            gối luông bằng nỉ, may cho kỹ ḿnh nằm.Tại 
            ḿnh ở bạc đem bằm gối luông. Mây 
            muốn mưa trời chưa có chuyển,
            Muốn đem em về một kiểng hai quê. Mẹ 
            gà con vịt chít chiu,Mấy 
            đời mẹ ghẻ nâng niu con chồng. Mấy 
            đời bánh đúc có xương,Mấy 
            đời mẹ ghẻ biết thương con chồng. Mẹ 
            ơi, con chẳng lấy đâu,Dầu 
            xa dầu gần lấy khách mà thôi.Lấy 
            khách được mặc áo đôi,
            Được đi giày đỏ, được ngồi chiếu cao. 
            Chúa Tàu mở hội bên Ngô (Tàu)Cở 
            sao bảo phướn sang chùa An Nam
            (tức việt Nam) Thà 
            rằng chẳng biết cho cam,
            Biết ra kẻ bắc người nam thêm sầu. Cột 
            buồm mà nghĩ cây cau,
            Thấy thuyền thủng nát, nghĩ Tàu thằng Ngô (Tàu) C̣n 
            tàu, Tàu bán vải sô,Tàu 
            về mới biết xi xô bạc t́nh.
             Ba 
            mươi Tết, Tết lại ba mươi,Vợ 
            thằng Ngô đốt vàng cho chú khách.Một 
            tay cầm cái dù rách,Một 
            tay xách cái chăn bông.Em 
            đứng bờ sông, em trông sang bên nước người.Hỡi 
            chú chả ơi, là chú chả ơnMột 
            tay em cầm quan tiền,Một 
            tay em xách thằng bồ nh́n.Em 
            ném xuống sông,
            Quan tiền nặng th́ quan tiền ch́m.Bồ 
            nh́n nhẹ th́ bồ nh́n nồi ?Ai 
            ôi! Của nặng hơn người. 
            Tham vàng lấy phải thằng Ngô (Tàu),
            Đêm nằm hú hí như vồ đập bông. Thà 
            rằng ăn cá giấc trôi,
            Chẳng thà lấy khách mọc đuôi trên đầu. Mẹ 
            ơi con muốn lấy chồng,Con 
            ơi mẹ cũng một ḷng như con. Mẹ 
            ơi con đă có thai,Con 
            ơi mẹ cũng được vài tháng nay. Mẹ 
            ơi con đẻ hôm nay,Con 
            ơi mẹ cũng đẻ ngay bây giờ. Mẹ 
            ơi quan chánh đ̣i hầu,Mua 
            chanh cùng khế gội đầu cho trơn.
            (Tai nghe quan huyện đ̣i hầu) Mèo 
            lành ai nỡ cắt tai,Gái 
            hư chồng để kêu nài ai thương.Một
            mai thiếp có xa chàng, Đôi 
            bông thiếp trả đôi vàng thiếp xin.
            (Theo lời ô. Thọ Vân, người biết ít nhiều về nghề thợ bạc, th́ đây 
            không phải là
            tánh tham... 1) đôi bông “đôi búp mù u”  là một vật bắt buộc phải có 
            trong lễ cưới, đôi bông kể là của cha mẹ chồng; 2) đôi vàng, có lè 
            là vợ chồng sắm về sau) Mới 
            yêu th́ cũ cũng yêu,Mới 
            có mĩ miều, cũ có công lênh. 
            Muốn cho gần bến gần thuyền, Gần 
            cha gần mẹ, nhân duyên cũng gần. 
            Muốn cho gần mẹ gần cha,Khi 
            vào thúng thóc khi ra quan tiền. 
            Ngày mai lên thẳng rừng giồng,
            Kiếm gan công mật cóc thuốc chồng theo anh. Ngó 
            lên mây bạc trời hồng,Anh 
            không biểu bậu bỏ chồng theo anh. 
            Người ta thích có nhiều chồng,Tôi 
            đây chỉ thích một ông thật. bền. 
            Thật bền như tượng đồng đen,
            Trăm năm quyết với cùng em một ḷng. 
            Nhện sa xuống nước nhện lại nổi ph́nh,
            Trước kiếu huynh kiếu đệ sau kiếu người t́nh tôi lui. Nhờ 
            ơn cô bác giúp lời,Chị 
            em giúp của ông Trời định đôi. 
            Những người béo trục béo tṛn,Ăn 
            vụng như chớp đánh con cả ngày. 
            Nước dưới sông khi mặn khi lạt,
            Mây trên trời cụm bạc cụm xanh,
            Mấy thuở em có chồng đi tắt về quanh thăm chàng. 
            Nước trong giếng đá hơi phèn,
            Coi em cũng lịch lại hèn mẹ cha. 
            Nước trong khỏa múc một vữa,
            Thương em cho trọn một mùa tháng giêng. 
            Những người phinh phính mặt mo,
            Chôn đi chữ bát th́ cho chàng màng. Ớt 
            nào là ớt chẳng cay, Gái 
            nào là gái chẳng hay ghen chồng.Vôi 
            nào là vôi chẳng nồng,Gái 
            nào là gái có chồng chăng ghen.  
            Phải chi lên được trên trời,
            Mượn gươm Hoàng đế giết người bạc ân. 
            Phấn dồi mặt nọ tốt tươi,
            Thuyền em chở được mấy mươi anh hùng.- 
            Thuyền tôi đáy rộng lườn dài,Xưa 
            kia có chở quan tài cha anh. 
            Phụng hoàng bay bổng xè đuôi,
            Choàng tay qua cổ với tôi bớ ḿnh.
            Phụng hoàng lẻ bạn sầu tư,Tôi 
            đây lẻ bạn cũng như phụng hoàng. Ra 
            về không lẽ về luôn,Để 
            khăn xéo lại, lệ tuồng em 
            chùi. Rơ 
            ràng giấy trắng mực đen,
            Duyên ai phận nấy chớ ghen mà gầy. 
            Rộng đồng th́ gió thổi luôn,Khi 
            vui con chị khi buồn con em.
             Rủ 
            nhau đi cúng chùa Tiên,
            Cúng cam cúng quít kính dưng ông thầy. 
            Sáng ngày ra đứng cửa đông,Xem 
            một quẻ bói lộn chồng được chăng?
            Ông thầy gieo quẻ nói rằng:
            Lộn th́ lộn được nhưng năng 
            phải đ̣n. Mồ 
            cha đứa có sợ đ̣n,
            Miễn rằng lấy được chồng gịn th́ thôi. Sầu 
            riêng cơm chả buồn ăn,Đă 
            bưng lấy bát lại dằn xuống mâm. Soi 
            gương c̣n mặt mũi nào,Đă 
            rỗ lại xấu soi vào sao đang. 
            Sớm mai đi chợ G̣ Vấp,Mua 
            một xấp vải,
            Đem về con hai nó cắt,
            Con ba nó may, Con 
            tư nó đột,Con 
            năm nó viền,Con 
            sáu đơm nút,Con 
            bảy vắt khuy,Anh 
            bước cũng ra đi.Con 
            tám níu, con chín tŕ.Ở
            mười ơi! Sao em để vậy c̣n ǵ 
            áo anh? 
            Song song hai ngọn gươm trường,
            Chết anh anh chịu buông nường không buông.   Tập 1 
      Trang 1 
      Trang 2 
      Trang 3 
      Trang 4 
      Trang 5 Trang 6 
      Trang 7 
      Trang 8 
      Trang 9 
      Trang 10 
      Trang 11 
      Trang 12 
       
      Tập 2 
      Trang 13 
      Trang 14 
      Trang 15 
      Trang 16 
      Trang 17 Trang 
      18 
      Trang 19 
      Trang 20 
       |