| |
|
- Ông Chủ Tiệm Cơm Gà
SIU SIU
- LTS: Trước năm 1975 một quán
cơm gà nổi tiếng của giới thực khách cuối tuần. Thay v́ đi tuốt lên
Biên Hoà để ăn đầu cá lóc th́ vào Chợ Lớn ăn ḿ vịt Hải Kư độc đáo
nhất là đi ăn cơm gà Siu Siu. Trang ẩm thực xin mượn bài của anh
Nguyễn Tường Thiết để nói lên một khía cạnh khác của ẩm thực Việt.
-
- Quán cơm gà Siu Siu đưa món cơm gà khoái khẩu này vào hàng triệu
gia đ́nh Việt Nam, mà trong đó có gia đ́nh tôi, gia đ́nh bạn tôi,
anh CiBi sau 35 năm xa xứ đổi đời mà nước bọt vẫn ngẩn ngơ v́ cơm gà
Siu Siu hay CiBi vẫn nhớ ông chủ quán Siu Siu ngày nào trong kư ức
rung động hệ quả Pavlov và rằng món cơm trấn quốc vang lừng của ông
đă trang trọng chiếm ngự thế đứng vững chắc trong nhiều quyển hồng
thư ẩm thực Việt Nam. Tôi nghĩ cơm gà Siu Siu đă được vào văn học
người Việt ḿnh "pho sua" (for sure) rồi chứ c̣n ǵ nữa nhỉ?
-
-
- Trong một truyện hồi kư của một cây bút văn học mô tả: "Nếu tôi
chỉ nói cái số nhà 39 th́ chắc chẳng một ai h́nh dung căn nhà của mẹ
tôi nằm ở chỗ nào trong khu chợ An Đông. Nhưng nếu nói nó ở ngay sát
cạnh quán cơm gà nổi tiếng Siu Siu th́ có thể nhiều người h́nh dung
ra ngay. Siu Siu là một quán cóc nằm sát bên hông nhà mẹ tôi. Ông
Siu Siu khi mở quán này đă thương lượng với mẹ tôi câu điện từ trong
nhà chúng tôi để thắp đèn trong quán, lại dùng cái vỉa hè ngay trước
cửa nhà chúng tôi để đặt bàn ăn. Bù lại ông Siu Siu mỗi tháng trả
cho cho mẹ tôi một khoản tiền.
-
- Trong suốt hai mươi năm trời chúng tôi ăn cơm gà trừ dần vào
khoản tiền này, ăn nhiều phát ớn, đến độ tôi phải tự hỏi cơm gà Siu
Siu th́ ngon quái ǵ mà đông người đến ăn như thế. Mỗi buổi chiều từ
trên ban công nh́n xuống dưới hè ở trước nhà tôi thường quan sát
thực khách ăn ở phía dưới. Tôi nhận diện không biết bao nhiêu những
khuôn mặt nổi tiếng, từ minh tinh tài tử, văn nhân nghệ sĩ cho đến
những nhân vật chính trị và quân sự quan trọng của miền Nam, và tôi
thường tự hỏi trong số những thực khách ấy có mấy ai biết là ḿnh
ngồi ăn ở ngay trước cửa căn nhà của mẹ tôi, bà Nhất Linh
-
- Chiều đến khi cơn nắng đă dịu tôi thường bắc ghế ra ngồi ở ban
công nơi mẹ tôi có trồng ở góc một cây hoa giấy, cành lá và hoa giấy
đỏ leo trên một tấm lưới sắt thưa. Điếu thuốc lá Capstan trên môi
tôi thường nh́n qua những bông hoa giấy ngắm cảnh chợ văn từ trên
cao. Phía bên kia đường Nguyễn Duy Dương là trường trung học Trí
Dũng quét màu vôi đỏ, giờ tan trường những cô cậu học sinh Tàu trong
bộ đồng phục xanh trắng cà vạt đỏ đi túa ra khỏi cổng.
- Trên hè lề đường ngay phía dưới ban công những thực khách của
quán Siu Siu ngồi ăn uống ngon lành, trên mặt bàn ăn những chai lớn
chai nhỏ bia Larue đầu cọp, bia “33”, những đĩa thịt gà trắng nuột
nà, những bát cơm gà nóng bốc khói. Thỉnh thoảng tôi thấy mẹ tôi
bước ra cửa gọi cơm để đăi khách và bao giờ cũng vậy ông chủ Siu Siu
đích thân bưng cơm và thịt gà vào trong nhà cho mẹ tôi. Biết ư mẹ
tôi ông luôn luôn mang vào một khẩu phần đặc biệt: một đĩa đùi gà
được chặt rất khéo có thêm vài ba cái phao câu và một đĩa ḷng gà
gồm gan, mề, ḷng, điểm mươi quả trứng bé bé xinh xinh màu vàng ngậy..."
-
-
- Cơm gà Siu-Siu
-
- "Chuyện cô Thẩm Thúy Hằng đến nhà mẹ tôi làm xôn xao dân chợ một
dạo. Nhưng đó không phải là lần đầu tiên họ được dịp chiêm ngưỡng
tận mắt những nghệ sĩ nổi tiếng. Cặp nghệ sĩ cải lương Kim Cương –
Hùng Cường một buổi chiều nọ cũng làm náo động đám trẻ con khi họ
đến ăn ở quán cơm gà Siu Siu.
-
- Bữa đó tôi đang ngồi học bài trên gác th́ có tiếng gọi ơi ới ở
dưới đường: “Kim Cương tụi bay ơi!” – “Hùng Cường tụi bay ơi!”. Tôi
bèn ra đứng ở ban công nh́n xuống. Trẻ con mấy chục mạng từ trong
chợ chạy túa ra đường đứng thành h́nh ṿng cung lớp trong lớp ngoài
chung quanh quán cơm gà. Có vài người lớn trong đám nhưng họ chỉ
đứng nh́n ở xa. Mấy đứa nhỏ đứng hàng đầu tiến sát lại gần cái bàn
ăn của hai thực khách nh́n trân trân vào tận mặt cô Kim Cương, thần
tượng của chúng mà trước đó chúng chỉ được thấy trên màn ảnh TV. Rồi
bất ngờ trong đám con nít đồng loạt có tiếng vỗ tay, vừa vỗ tay vừa
reo ḥ, rất đúng nhịp: “Kim Cương nhai! Kim Cương nuốt!”. Tức ḿnh,
tài tử Hùng Cường đang ăn đứng lên phùng má trợn mắt nh́n đám trẻ.
Tưởng nghệ sĩ này làm tṛ hề, lũ trẻ lại rộ lên cười. Ông Siu Siu
đang chặt thịt gà, xách con dao phay chạy ra xua tay nói lớn: “Hê!
Để cho người ta ăn lớ! Để cho người ta ăn lớ!”. Đám trẻ răn ra xa
thôi ḥ hét nhưng không chịu đi, cứ đứng quanh đó mà nh́n cho tới
khi cặp nghệ sĩ ăn xong lên xe.
-
- Cứ như thế từ trên ban công căn nhà của mẹ tôi tôi ngắm cảnh
sinh hoạt phía dưới không bao giờ chán mắt. Nội nh́n ông Siu Siu
chặt thịt gà đă thấy mê! Con gà bóng mỡ nằm ngửa trên thớt. Một nhát
dao phay bổ ngọt trên bụng. Rồi phập phập! Hai cái đùi gà văng ra.
Bằng bốn đầu ngón tay trái ông Siu Siu chặn cái đùi gà, chặn kín chỉ
chừa một khoảng hở. Phập! Con dao phay bổ sát móng tay. Rồi cứ thế
các ngón tay ông ta lùi dần, lùi đến đâu con dao phập sát tới đó.
Phập! Phập! Phập! Thoắt cái, đùi gà đă được chặt thành từng khúc nhỏ
đều đặn. Xúc những miếng gà đă chặt bằng lườn con dao phay ông trải
thịt gọn ghẽ lên một chiếc đĩa trắng, rắc một ít hành lá lên trên,
thế là đĩa gà được mang cho khách, cùng với những bát cơm gà nóng
vàng ngậy bốc khói cộng thêm hai thứ nước chấm, một chén x́ dầu có
những lát ớt đỏ và một chén gừng băm trộn dấm. Trong bao nhiêu năm
quan sát ông Siu Siu chặt thịt gà tôi cứ bị ám ảnh bởi một ư nghĩ và
ư nghĩ này không ngớt theo tôi cho tới tận ngày nay, hơn bốn mươi
năm sau. Đó là có bao giờ ông ta lơ đễnh trong lúc chặt thịt? Tôi
không dám nghĩ tiếp v́ cái hậu quả mà tôi h́nh dung thấy nó kinh
khiếp quá!
-
- Ngày nọ qua ngày kia trải qua hai mươi năm cái sinh hoạt ở dưới
quán cơm gà Siu Siu đă in vào trí nhớ tôi như là những h́nh ảnh sống
động khó phai mờ. H́nh ảnh ấy phản ánh một bức tranh xă hội thu nhỏ
của thành phố Sài G̣n qua thời gian. Khi cuộc chiến bắt đầu nở lớn
lan rộng ở vùng quê th́ ở những chiếc ghế dưới kia đă có thêm nhiều
màu áo trận trong số thực khách.. Tôi đă nh́n thấy những nữ sinh e
ấp trong chiếc áo dài trắng gắp miếng thịt gà âu yếm bỏ vào trong
bát của người yêu, một người lính rất trẻ ngồi đối diện; tôi đă nh́n
thấy dẫy bàn ăn đầy ắp những chai bia của những người lính trận đến
đây ăn uống trong một lần về phép. Chợ An Đông cũng bắt đầu có bóng
dáng những người lính Mỹ. Vào năm 1966 khi quân đội Mỹ đổ nhiều vào
Việt Nam th́ chủ nhân của chung cư này là tay tài phiệt Huỳnh Siêu
đă cho xây cất thêm lầu bốn và dành nguyên lầu này để cho Mỹ thuê. Ở
trên lầu bốn của chung cư là lầu thượng có mở câu lạc bộ là chỗ giải
trí cho lính Mỹ. Đêm đêm tiếng nhạc và tiếng trống th́nh th́nh từ
trên đầu chúng tôi dọng xuống...
-
- Hai mươi mốt năm trôi qua trên đất Mỹ nhanh như một chớp mắt.
Năm 1996 chúng tôi trở về Việt Nam lần đầu tiên và có dịp ghé chợ An
Đông thăm căn nhà cũ. Căn nhà nay đă đổi chủ. Bảng hiệu cau Cẩm Lợi
thay thế bằng bảng tiệm vàng Kim Xuyến. Trong lúc vợ con tôi đi sắm
đồ trong chợ An Đông (nay được tân trang phía trong với một dẫy cầu
thang cuốn) tôi đứng trước cửa tiệm vàng nh́n lên cái ban công trên
cao nhớ lại những giờ phút xa xưa đứng trên đó nh́n xuống cái quán
Siu Siu ở dưới này bây giờ không c̣n nữa, nhớ lại cả một thời thanh
xuân, thời tuổi trẻ của ḿnh mà ḷng bồi hồi. Đă bao nhiêu nước chẩy
qua cầu....
-
- Trong cuộc đổi đời khủng khiếp ấy tội nghiệp nhất phải nói là
ông chủ quán cơm gà Siu Siu.
- Vào năm 1975 sau 20 năm làm ăn phát đạt ông Siu Siu trở nên giầu
có. Ông đă tậu 3 căn nhà sát nhau trong một dẫy phố đường Nguyễn Duy
Dương, cạnh trường Trí Dũng, và biến 3 căn này thành một nhà hàng
bán cơm gà thật lớn, trong khi ông vẫn duy tŕ cái quán cóc nhỏ ở
sát cạnh nhà mẹ tôi. Vẫn theo lời kể của chị Thạch th́ khi những
người cộng sản vào trong Chợ Lớn họ niêm phong và tịch thu tất cả
những nhà hàng lớn của Hoa kiều, chỉ cho hoạt động những nhà hàng
nhỏ bán buôn lẻ tẻ. Ông Siu Siu bỗng nhiên một lúc bị tước đoạt cả 3
căn nhà. C̣n quán cóc th́ ông sang lại cho chú Sáng, một người bà
con của ông.
-
- Tháng Sáu năm 1978 những thương gia trong Chợ Lớn hùn nhau tổ
chức một cuộc vượt biên bằng tàu. Ông Siu Siu và toàn gia đ́nh ông
tham dự trong chuyến đi ấy. Ra khơi không may tàu ch́m. Toàn thể gần
trăm người trên tàu không một ai sống sót chỉ trừ một ḿnh ông Siu
Siu. Ông bám vào một tấm ván theo sóng biển trôi tấp vào băi biển
tỉnh Bến Tre. Dân chúng địa phương báo cho công an biết và ông được
chở vào bệnh viện cứu sống. Sau khi điều tra lư lịch biết ông Siu
Siu ở chợ An Đông họ điện cho công an phường An Đông để xin giải ông
về quận 5. Ông Siu Siu sau đó trở thành người mất trí. Không c̣n nhà
cửa để ở ông sống lây lất ngay dưới mái hiên căn nhà cũ của ḿnh ở
đường Nguyễn Duy Dương. Rồi giống như "chú Tiều", ông bắt đầu điên
khùng nói năng lảm nhảm. Nhưng tệ hơn "chú Tiều", ông phải ngửa tay
xin từ gói xôi, gói bắp của những người qua đường để sống, những
người mà chỉ mấy năm trước đă là thực khách thường xuyên của quán
cơm gà rất nổi tiếng của ông.".
-
- Nguyễn Tường Thiết
-
- *** Nguyễn Tường Thiết, con trai của Nhất Linh Nguyễn Tường Tam.
Tựa đề của bài viết là "Căn nhà An Đông của mẹ tôi
Nguồn: Bạn đọc cung cấp
Post ngày:
06/14/16
|
|