|
Trích từ: Ca Dao Ngụ Ngôn Người Việt - Triều Nguyên - Nhà Xuất Bản Thuận Hóa 51. CỦI MỤC CẤT RƯƠNG, CHỔI CÙN CẮP NÁCH (I) Củi mục bà để
trong rương, (II) Chổi cùn cắp
nách khăng khăng, Bài (I) ghi theo LHCD:
24b. Các sách ĐNQT: 97a, TCBD 1. 404 và TNPD l: 70 cũng có chép bài ca
dao, với vài khác biệt nhỏ. Bài (II) ghi theo LHCD: 24a,. TCBD l: 157 và
TNPD l: 87. sách ĐNQT: 97a cũng có chép bài ca dao, với một chỗ khác
biệt: ghi "nói" thay v́ "hỏi" ở ḍng bát.
Củi mục, chổi cùn đều là những thứ vứt đi, nhưng lại làm ra vẻ quư hiếm
như báu vật ("để trong rương", cắp nách khăng khăng");
hễ có ai cần đến, th́ đ̣i giá thật cao (giá "ngh́n vàng" hoặc ngang với
trầm hương"). Người làm cái chuyện trí trá ngược đời kia là "bà ". Chẳng ai dại đến nỗi nhầm củi mục với trầm hương (nếu dại đến mức ấy th́ cũng không làm ǵ có tiền mà hỏi mua, và người bán cũng chằng cần đánh lừa), hay không biết thứ chổi cùn; nhưng không ít người dại" trong việc nh́n nhận, đánh giá con người. Ta dễ liên tưởng đến một bà mẹ có con gái không đẹp đen nết na ǵ, ấy vậy mà hễ ai có ư định cưới cô ta, th́ bà lập tức đề cao con và đ̣i tiền cheo cưới như với một tiểu thư xinh đẹp, cao sang. Ư nghĩa của hai bài ca dao là : Con người .hay sự vật có giá trị ra sao, cứ nên đúng như thế; không nên v́ chuyện người khác cần đến một thử mà ḿnh là sở hữu chủ để rồi nâng giá, bởi người muốn thứ ấy (và những người liên quan) hoặc đă rơ giá trị thực hoặc sẽ biết rơ giá trị của thứ mà họ cần, cả hai điều này đều không mang lại những ǵ tốt đẹp cho kẻ đă dối trá. <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#51">CỦI MỤC CẤT RƯƠNG, CHỔI CÙN CẮP NÁCH </a> 52. ĐÁM MA C̉ Con cá Lóc nằm trên
bụi sặt Ghi theo HHĐN: 46'-47. Quạ, Cu, Ngỗng, Cồng Cộc
cố vóc dáng lớn so với Cà Cưỡng (tức sáo sậu, một loài chim nhỏ, đầu
trắng, cổ đen, lưng màu nâu xám, bụng trắng, thường kiếm ăn từng đôi ở
nương băi). Quan hệ giữa mỗi nhân vật với C̣, có thể đoán nhận qua hành
động của Quạ, Cu, Ngỗng lo lắng việc cỗ bàn để mời ai? Chỉ mỗi Cồng Cộc tha hồ đánh chén ("ăn cá nghi nga"). Vậy Cồng Cộc thuộc bậc trên của Quạ. Cu, Ngỗng; và có thể suy luận, đó là những "quan viên làng", những chức sắc của các tổ chức xă hội trên địa bàn. Cà Cưỡng được đề cập sau rốt, suy từ vóc dáng như vừa nêu và chuyện "phải ra ăn mày" của nó, có thể nhận ra Cà Cưỡng là con của C̣. Sở dĩ phải đến đường cùng như vậy, v́ Cà Cưỡng gánh chịu trách nhiệm về khoản chi phí cho lễ nghi, cỗ bàn của việc ma chay cho C̣. Qua đó, có thể nói, bài
ca dao hàm ư phê phán tục ma chay với bao lễ nghi phiền toái, ăn uống
linh đ́nh, khiến con cháu người chết phải lụn bại v́ số tiền khổng lồ (mà
thường là phải vay mượn) để trang trải cho các khoản chỉ ấy. 53. ĐÁM MA CÓC Cóc chết, bỏ Nhái bồ
côi, : (1) Với hướng nghĩa này.
tính ehẫl ngữ ngôn của bài ca dao đang bàn sáng * Conc̣ đi đâu mắc ḍ mà
chết * Con c̣ mắc ḍ mà chết
Ghi theo NGCK: 185b, TNPD: 40 và CDNĐ. 32. Các sách HT: 287, VNPI II: 113, VNP7: 520 và NAS~ IV: 50b cũng có chép bài ca dao với vài khác biệt nhỏ. Cóc chết, vợ con phải đau khổ, than khóc v́ chịu cảnh mồ côi (bồ côi"). ễnh ương kêu từ (.ùng họ hàng với Cóc, được một số bài ca dao dùng như biểu tượng chỉ người có thế lực trong họ tộc của nhân vật (xem thêm so hàng nhà (.óe"), làm việc đánh lệnh" (cũng gọi là "chấp lệnh", người đánh kẻng/cồng làm hiệu cho khách đến phúng điếu hành lê). bóng cuối bài có thể là lời của Chẫu (chẫu chàng hay chẫu chuột), vợ Cóc, than thở với con là Ngóe (một loài ếch mỏ).
Bài ca dao đă phản ảnh
hoàn cảnh, tâm trạng của một gia đ́nh nghèo khổ khi người chồng người
cha bị chết. Bên cạnh nỗi đau về chuyện mồ côi, về việc thiệt tḥi khi
mất đi người trụ cột của gia đ́nh là sự lo lắng không biết lấy đâu ra
tiền để chí cho chuyện ăn. Ḍng trong dịp ma chay (đây là lúc phải vay
tạm, cầm cố ruộng trâu lắm khi đến cả chục năm mới trả nổi). Tuy không
nêu trực tiếp, tường minh một đề nghị sửa đổi việc ma chay, hay phê phán
đả kích, nhưng tiếng khóc than kia h́nh như đă nói lên điều ấy. 54. ĐÁNH ÔNG TƠ BA HÈO Bắt ông Tơ mà đánh ba
hèo, Ghi theo CDTCM: 178. Ông Tơ cũng được ca dao dùng để chỉ người mai mối (ví dụ: "ông Tơ Hồng nói nhỏ anh nghe; Dễ xong mùa cấy ông sẽ xe cho hai đưa ḿnh" [CDDCNB: 3521, hoặc:
Với bài ca dao đang bàn. ông Tơ thuộc về giới thần tiên hơn là trần thế (cả việc đùng h́nh ảnh ông Tơ để bày tỏ thái độ bất b́nh với những người cản trở mối t́nh của "em". cũng phải đặt trong cách hiểu này). Lí do bị "đánh ba hèo v́ ông Tơ không chịu xe duyên cho cô gái đói nghèo. trong lúc những người khác (không đói nghèo như cô ta), th́ ông xe rất tốt. Ông Tơ từng bị đánh trong nhiều trường hợp: Bắt ông Tơ mà cho ba
đấm, [CDTCM: 1871 Hay: [DCBTT: 1761 Lời ngụ được rút ra: Dù là thần tiên (hay người bậc trên). mà làm việc chung không công bằng, phân biệt đối xử. th́ cũng bị h́nh phạt. <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#54">ĐÁNH ÔNG TƠ BA HÈO</a> 55- ĐÁNH QUÈ TIỂU NHÂN Ba năm quân tử trồng
tre, Ghi theo CDNTB: 290. (1) "Quân tử" và tiểu
nhân" trái ngược nhau về đạo đức, trí tuệ. Khổng Tử phân biệt đến mức vi
lập giữa chứng. khi ông viết "Quân tử trung dung tiểu nhân phản trung
dung" (Bậc quân tử gắn với "đức trung dung". kẻ tiểu nhân th́ đi ngược
lại với "đức trung dung" này) - Trung dung Mức độ cao hơn cửa người quân tử so với tiểu nhân bao nhiêu lần, th́ có bấy nhiêu lần về cái chẳng đáng" kia. Nói khác đi, việc mười ba năm miệt mài chuyện trả hận, và trả bằng đánh què " đối phương, với người b́nh thường đă khó chấp nhận, th́ với người quân tử (thù hận đối với kẻ tiểu nhân), càng khó có thể đồng t́nh. Về vấn đề này, ca dao từng lên tiếng: Đang trượng phu đừng
th́ mới đáng, La Fontaine, trong bài
thơ ngụ ngôn "Núi Ở cữ" (La Montagne qui accouche), kể rằng: CÓ một chị
Núi trở dạ, kêu hét vang trời, ngỡ chỉ đẻ ra một cái thành, to hơn cả
Paris, nhưng chị ta đă đẻ ramột con chuột! Ư nghĩa bài thơ này có phần
gần gũi với một ư của <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#55">ĐÁNH QUÈ TIỂU NHÂN</a> 56. ĐẼO CÀY RA CH̀A VÔI Cố công đẽo một cái
cày, Người nọ cố gắng đèo một em cày. Công sức bỏ ra ba ngày liền, những khúc giỗ không thành cày mà thành chiếc ch́a vôi' Xem thế th́ đủ biết anh ta rất vụng và không hiểu ǵ về nghề đẽo cày hữu ư: mặc dù có một loại cày, gọi là cày ch́a vôi", v́ thân cày như h́nh ch́a vôi, nhưng bài ca dao không cố ỷ nói về loại cày này, mà về chiếc ch́a vôi (que nhỏ để quệt vôi, tem trầu) - tất nhiên, đây là h́nh thức ngoa dụ thường gặp). Anh chàng chẳng những đă hao phí sức lực mà c̣n làm hỏng mất gỗ quư Lời ngụ được rút ra là: Không nên tốn công mất sức để làm cái việc mà ta không thể làm được, theo sự phân công xă hội, thay v́ tiêu tốn thời gian, công của để đeo đuổi một việc không đem lại hiệu quả, ta dùng chúng để làm công việc mà ḿnh sở trường, rối lấy lợi tức có được đổi sản phẩm mà ḿnh cần. và đây cũng là điều mà tục ngữ đă dặn đét nát t́m thầy, bống ba.yết) t́m thợ". <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#56">ĐẼO CÀY RA CH̀A VÔI</a> 57. ĐẸP VÀ XẤU Mày đẹp cho mẹ thày
lo, Ghi theo TNPD II:
110, VNP7: 310-311. Các sách CDTCM: 269 và TCBD l: 615 cũng có chép bài
này. Riêng NGCK: 127b chỉ chép hai ḍng đầu thành bài; và NASL l: 36a có
chép bài tương tự với hai ḍng sau: xấu xí như mẹ con ta Đẹp là một niềm hạnh
phúc. xấu là một điều bất hạnh; đặc biệt là với người phụ nữ. Nhưng một
cô gái đẹp mà lắm kẻ ŕnh ṃ ước ao", lại là một nỗi lo lớn; trong lúc
đó, xấu thể chẳng ma nào nh́n", đêm nằm cứ việc mở rộng cửa nhà cửa ngơ
mát mẻ, thoải Bài ca dao gồm hai vế (mỗi vế là một cặp lục bát) tương phản nhau. Theo sự đối xứng về nghĩa giữa hai vế, th́ đi kèm nỗi lo về chuyện ŕnh ṃ kia. người đẹp hẳn là phải chết cửa trong cửa ngoài cẩn thận. Như vậy, cái đẹp (hạnh phúc) luôn có tai họa (cái xấu) phục sẵn, cái xấu (bất hạnh) lại được b́nh an (cái đẹp), đúng như người xưa đă nói họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ núp của họa; buồn và vui cùng nhóm một cửa, may và rủi cùng Ở một nơi" (Tư Mă Thiên - Sử kư) Đó là lời ngụ của bài ca dao. <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#57">ĐẸP VÀ XẤU</a> 58. ĐỂ TANG MẸ CHỒNG Nàng dâu để chế mẹ
chồng,
Mẹ chồng là mẹ chồng
tôi, Nhưng khi mẹ chồng chết, nàng dâu vẫn phải để tang. Mà theo luật tục, th́ thời hạn chịu tang để chế") của nàng dâu dành cho mẹ chồng như thời hạn cửa chồng (ba năm), gấp ba lần thời hạn để tang cho bố mẹ đẻ. Trong lúc chịu tang, không được tham dự các cuộc vui, phải cởi bỏ các đồ trang sứ( đẹp; thậm chí. phải ăn mặc rách rưới, dơ bẩn, nhằm biểu lộ sự ủ dột, u sầu v́ thương nhớ. Khi măn tang mới được trở lại b́nh thường; ví dụ : Ba năm tang chế măn
nguyền, Mâu thuẫn giữa bản chất
(không có t́nh cảm với người chết) và h́nh thức (phải thể hiện sự u buồn)
đă xảy ra. Ở đây, nàng dâu vẫn chịu tang qua h́nh thức mạnh của nó là
khăn áo trắng, nhưng cũng vi phạm nó qua đôi bông hột tựu, đôi ṿng sáng
trưng". <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#58">ĐỂ TANG MẸ CHỒNG</a> 59. ĐI XEM VOI ỈA
(1) Ngồi dưng: Ngồi không <a href="http://cadaotucngu.com/giaithich/cadaongungon6.htm#60">ĐỒNG MỘT, ĐỐNG HAI</a> |
Xin vui ḷng liên lạc với
haphuonghoai@gmail.com về tất cả
những ǵ liên quan đến trang web nầy
|