Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

kịch thơ Hà Phương Hoài

cô hàng nước

hay

Quán nước bên đường 

(Tiếp Theo)
Cô hàng nước: 
Mời đại quan an tọa.
 
Tên quân hầu kéo ghế, phủi bụi, cho tên võ quan ngồi, xong khoanh tay đứng hầu phía sạu Trong khi đó cô hàng nước đi vào bếp lấy nước ra cho chúng. Tên quan hớp xong một hớp nước trà thì đập bàn hét:
 
Tên võ quan:
Quân bay lâu, sao chưa lưa tên tử tội vào lây?
 
Từ trong hậu trường:
Dạ!
 
Tiếp theo đó, là hai tên lính Tầu áp giải một một cụ già tuổi độ thất tuần, mặc áo the đen, chân tay bị cùm, run rẩy bước vào quán. Sau khi cột cụ già vào cột nhà.
Tên lính nói:
Lị lứng lây, ngộ li dẩm xà.
Lị chẩu, ngộ chảm lị xẩỵ
 
Trong lúc bọn lính làm huyên náo, thì người tráng sĩ đứng quay mặt ra hướng cửa hông, không thèm lý tới bọn chúng. Nhưng khi mọi sự đã trở lại yên lặng thì quay lại và đã hốt hoảng chạy lại phía người tử tội già, quỳ xuống nói:
 
Tráng sĩ:
Cha,
Tội con đáng muôn thác,
Vì sức trói gà nên con chẳng đạt,
Sứ mạng cha trao,
Và con chẳng kịp về trào,
Nên cha phải chịu gông cùm tủi nhục!
 
Tên quân canh thấy bỗng nhiên có người lạ chạy ra quỳ trước mặt tội nhân già thì vội vã quay trở lại đạp, đuổi chàng ta ra.
Mụ tắc, mụ tắc,
Chánh da, chánh da,
Pằng không ngươi sẽ làm mạ..
không lầu! 
Người thanh niên lạ hình như không biết sợ, lồm cồm bò dậy, lại tiến đến quỳ trước mặt tội nhân già.
Người tội nhân già nhìn người thanh niên bằng đội mắt giận dữ. Tên quân binh gác tù thấy không làm gì được kẻ liều mạng, quay sang người bạn đồng ngũ xổ một tràng tiếng Tầu:
 
Tên quân binh:
Nít cô Ố Nàm dần hủ khỳ quai,
Hẩy tủ kim mìn chìn tú ùm pa,
Quấy hịp cầm tó tú câu lợ
Cẳn hầy nít cô lủ
Hầy lụ dị cô chẩỵ
Pỉ hơi coỏng dất tít tút tắt.
Tú hầy hui lỏ tít xủi lì cỏn hót.
 
Tên quân binh thứ hai:
Hẩu!
Nói xong chúng tiến về bàn tên võ quan.
 
(Phần nầy nên tránh cảnh loãng và thừa của đám quân binh, có thể pha trò, hoặc đấm bóp, ăn uống, nhưng không nên pha trò quá độ làm mất vẻ trịnh trọng của vai chính).
 
Người tội nhân già cúi xuống đỡ người thanh niên trẻ, nhưng chàng ta vẫn quỳ, lão cố nén cảm xúc của mình dõng dạc nói:
 
Tội nhân:
Ngươi thật là đồ nghịch tử,
Làm nhục gia phong, làm hư đại sự!
 
Nói xong lão ta quay mặt đi để che dấu nỗi đau của mình. Khi đã lấy lại cương nghị, lão ôn tồn cúi đầu sát người thanh niên, dịu dàng đỡ chàng ta đứng dậy:
 
Tội nhân:
Trãi con,
Sao con làm hổ vong hồn,
Tổ tông con muôn thuở hùng anh?
Phận làm trai con phải lập công danh,
Phải lo mưu đồ đại nghĩa.
Con hãy về đi,
Về đi con,
Dẫu cho thân tàn nầy có nát tan,
Hồn Phi Khanh cũng  yên vui nơi chín suối.
Nguyễn Trãi con,
Ðừng làm cho cha chết tủi! 
 
Nguyễn  Trãi (tức người tráng sĩ lạ)
Lạy cha già xá tội,
Con nào muốn cãi lệnh cha,
Vì thấy cha tuổi lớn sức già,
Không nỡ để cha một mình đi vào nơi lao lý!
Con đã quyết theo cha cho tròn đạo lý,
Ðể sớm hôm phụng dưỡng đấng sinh thành.
Nguyễn  Phi Khanh:
Trãi con, hãy trở gót cho nhanh,
Cha tuổi đời , trời cao, đất cận,
Sức đã tàn,
Lực đã tận,
Sống thêm rồi cũng  chẳng ích cho dân.
Nhưng con đây,
Sóng Trường Giang (1) hừng theo gió lộng,
Sức tung hoàng xứng với cung thương,
Ðời còn dài con nên học Câu Vương (2).
Rèn tâm trí cho ngày mai vùng dậy!
Mảnh đất tổ con nên giữ lấy,
Bằng tấc lòng, bằng chí cả, hy sinh.
Làm thân trai phải giữ dạ bất bình,
Khi dân tộc đang trong vòng hủy diệt.
Tai con đây đừng giả ngơ, giả điếc,
Mắt con còn sao chẳng thấy ở chân mây,
Khói căm hờn đang rực cháy khắp đó đẩy
Lời than khóc của bao sinh linh yểu tử,
Chẳng tan đi trong lụy tình nhi nữ,
Và giọt lệ nầy chẳng cứu được cha
Nhục chí nầy không khiến giặc tha,
Con theo gót đâu làm cha thỏa dạ! 
 
Nguyễn  Trãi:
Cha ......phận hiếu tử.....
 
Nguyễn  Phi Khanh: (Cướp lời)
 
Cha tuy già nhưng lòng còn sắt đá,
Chẳng ngại gì những ngày cuối lao lung,
Chỉ lo rằng con chẳng báo thù chung.
Về đi con, về đi con,
Về khơi thu vạn thuở,
Ðừng ngại ngùng trí đoản,
Ðừng lo mình tài non,
Nếu vạn người đều khóc cả như con,
Thì giang sơn cẩm tú đâu còn
thi gan cùng tuế nguyệt.
Nếu con còn hiểu biết,
Nếu con còn nghĩ đến nghiêm thâm,
Nếu con còn thương tưởng đến Nước Nam,
Thì mau quay gót,
Ðừng phô trương bằng giòng lệ ướt,
Mà hãy bằng ý chí căm thù,  
Hãy coi như cha đã yên nghỉ ngàn thu!!!
 
Nguyễn  Phi Khanh hất Nguyễn  Trãi sang một bên, tiến đến cột nhà mà quân Tầu đang trói lão, dựa vào cột nhắm mắt lim dim. Cũng  vừa lúc đó lũ quan quân Nhà Minh ăn uống xong xuôi, đứng dậy áp tải phạm nhân đi về hướng ải Bắc. Nguyễn Trãi quỳ quay về hướng đi của cha già:
 
Nguyễn  Trãi:
Lạy cha già, Con xin đành bất hiếu,
Bốn lạy nầy con xin kính tiễn cha đị (lạy 4 lạy)
Thề cùng đất trời con nuôi nợ nam nhi,
Mài cung kiếm diệt tan loài cướp nước.
 
Cô hàng nước từ nẫy giờ đứng chứng kiến cuộc đối thoại giữa cha con họ Nguyễn :
 
Cô hàng nước:
Thưa tướng quân,
Tiện nữ có mắt lại không ngươi,
Thái Sơn sừng sững dám đùa chơi!
Tội nầy đáng chết xin tha thứ,
Chẳng biết nói chi để trọn lời!
 
Nguyễn  Trãi:
Ðừng nói thế! cô nương đừng nói thế!
Tiện sinh mới là người đáng tội
Vì chẳng biết người, biết kẻ anh thư,
Lời nàng ban như tiếng vọng sông hồ.
Tiện sinh giờ đây thấy cơ lãnh hội,
Chí đã sẵn, nhưng thời cơ chửa tới,,
Và quân binh chả có lấy một người!
 
Cô hàng nước:
Trưng (Nhị) Nữ xưa kia cũng trắng tay,
Làm nên đại sự bởi công dầy,
Tướng quân chẳng lẽ còn e ngại?
Liệu thế tùy thời ta sẽ xoạy  
 
Ðất Nam hiện tại biết bao nơi,
Dũng sĩ mài gươm đã sáng ngời,
Ðợi kẻ tài cao cùng đảm lược,
Xin về dưới trướng thuận theo trời.
 
Nguyễn  Trãi:
Cô nương hẳn biết ,
Lưu Bị ngày xưa được ngôi cao,
Cũng  nhờ kết nghĩa chốn vườn đào,
Trưng Nương nhờ Lạc Tướng gây nên nghiệp,
Ta kẻ trắng tay dám ví sao?
 
Cô hàng nước:
Tướng quân luận cứ chẳng hề sai,
Muốn có công danh phải có tài,
Thuận lợi, có thời chưa hẳn đạt,
Hạng Vương gương đó ắt chưa phai! 
Xưa kia Bộ Lĩnh nên vương nghiệp,
Tập trận cờ lau tạo chính danh.
Sao chẳng chiêu hiền mưu đại sự,
Thiên thời địa lợi ắt công thành!
Tướng quân danh chính đà dư có,
Thao lược hơn người nên sấm vang.
Chân chúa tầm tay sao chẳng kiếm,
Với người sẽ diệt bọn sài lang.
 
Nguyễn  Trãi:
Thế ra,
Cô nương đã biết đâu chân chúa,
Tiến dẫn một lần giúp tiện sinh.
Tri ngộ ân nầy xin báo đáp,
Thù nhà, nợ nước quyết hy sinh.
 
Cô hàng nước:
Chân chúa, số trồi đã định phân,
Ai người ái quốc đến trong dân,
Vi dân dấy nghiệp cam gian khổ,
Chấp nhận đương đầu với vạn nan.
 
Tìm minh quân - đường đi không khó,
Chỉ khó cho ai chẳng vững lòng,
Cả quyết vì dân lo diệt bạo,
Ngày mai chiến thắng dậy Sông Hồng!
 
Nguyễn Trãi:
Cơ hội vùng lên đã tới tay,
Trời Nam chính nghĩa vạn cờ bay,
Lo gì tụ nghĩa không không quy nạp,
Hội ngộ tang bồng quyết đỏi thay!
 
Nguyễn  Trãi quay qua vái cô hàng nước một vái nói tiếp:
Một lạy nầy đây nàng nhận cho,
Trãi tôi tâm huyết chẳng mơ hồ,
Lời vàng chỉ giáo đà soi sang,
Xin kiếu nàng đi giữ cõi b...
 
Vừa dứt lời Nguyễn Trãi xách tay nải đi nhanh ra cửa. Cô hàng nước chạy theo ra cửa nói vói theo:
 
Cô hàng nước:
Tướng công ... Tướng cô ng...
Xin bái biệt tướng cô ng.
 
Màn từ từ hạ cùng với tiếng vọng: " Nam quốc sơn hà.... do một giọng Nam ngâm) 
Chú thích:
(1) Sóng Trường giang lớp sau đè trước.
(2) Việt Câu Tiễn nằm gai nếm phẩn, chịu nhục để chờ cơ hội phục quốc.

Về  Trang 1

Về Trang 2

Về Trang đầu

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Vò
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi Bình Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ
Cây Cà Rem Đầu Đời

Sưu Tập

Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ
Quân Sử VNCH

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
25 Năm Xây Dựng CĐ
Hot Links
Ha Huyen Chi
Gia Đình Võ Bị
All Links

Miếng Ngọt Quê Hương

Thực Vô Cầu Bão
Cá Kho
Món Xào

Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 01/29/13