Kịch thơ hà
phương hoài
Ngồi Ðợi Bình
Minh
1993
Màn
1
Cảnh 1
Quang cảnh một quán nước đơn sơ trên một con đường chạy
về hướng đông của đất Nam. Lão chủ quán ngồi uống nước trà vào
một buổi trưa vắng khách, trong khi cô con gái của lão đang loay
hoay lau bàn ghế. Lão nhìn xa vắng, đôi mắt buồn vời vợi, cất
tiếng ngâm:
Lão Trượng
Khắc khoải cuộc trần đáy bể dâu,
Cao Xanh ngất nghểu đổ u sầu!
Ngẫm đời ba vạn gần đi hút,
Vai nặng đau thương tiếu bạch đầu!
Tự vấn một đời thua thế sự,
Nát tan vùi dập ánh vàng son,
Hồng trần một gánh còn đương nặng,
Chân yếu sức già, tâm héo hon.
Đâu nữa thuở vầng ô ló dạng,
Hoa chen nắng mới gió reo mừng.
Nơi nơi ca hát khúc đồng áng,
Mục tử nghêu ngao tiếng sáo lồng.
Làm sao thấy lại ánh bình minh,
Diệu vợi sương mơ cảnh hữu tình
Ngọc dát châu cài tiên hạ giới
Bướm ong muôn thuở chứa chan tình!
Cô Gái
Vừa nghe cha than thở,
Tiếc thương cảnh bình minh;
Cha ơi con dự đoán,
Thứ y chắc đẹp xinh!
Giải thích cho con thử một lần,
Tại sao cha mãi cứ quan tâm,
Thẫn thờ say đắm dung từ đó,
Hiểu biết con đây chẳng đủ tầm!
Lão Trượng
Từ ngày con mới tuổi lên năm,
Cha mẹ cùng con ở đất Nam,
An hưởng bốn mùa Thu, Hạ đủ,
Tình người thắm đượm khắp dân gian.
Vạn vật xoay vần theo vũ trụ,
Âm dương biến chuyển lẽ đương nhiên.
Nhưng rồi năm đó đời thay đổi,
Họa mối gây nên cảnh đảo điên!
Đồng xanh thành úa cháy,
Sông ngập lá hoa tàn,
Cửa nhà giây phút sập,
Ngút trời tiếng oán than.
Mây cao mờ tử khí,
Xác chết nằm ngổn ngang,
Người người lo tháo chạy,
Siết chi cảnh điêu tàn!
Cô Gái
Tại sao chẳng có kẻ liều thân,
Cứu dân khỏi vòng đại họa?
Lão Trượng
Để cha nói tiếp cho con rõ:
.....
Trong khi đó,
Giới chức lo an dân,
Một mình thoát ly thân,
Mặc cho mọi người khóc than thảm thiết,
Mặc cho đại họa lớn thêm dần!
Cô Gái
Rồi sao nữa cha?
Lão Trượng
Thế rồi, mối kia xây thành đắp lũy
Tường lên cao kín cả trời đông;
Tường cao che lấp ánh vừng hồng.
Từ dạo đó,
Ánh bình minh chỉ còn là dĩ vãng!
Trong mịt mờ của giấc mơ xa.
Cô Gái
Nên người người liều chết tránh can qua,
Tìm lối thoát nơi miền đất lạ
Lão Trượng
Đúng thế, gia đình ta cùng bao dân giả,
Đành ngậm ngùi chịu cảnh nổi trôi,
Bỏ quê cha lưu lạc khắp chân trời,
Mong tìm nơi tạm trú,
Để được sống an bình.
Và để được thấy ánh bình minh.
Nhưng rồi trong kiếp bạc,
Ánh hồng kia vẫn mất!
Mười năm trời cha dựng quán nơi đây,
Đợi người chí cả khắp đông tây,
Vùng đứng dậy đập tan tường ô nhục.
Cha đây già, chỉ còn nguyện ước,
Chôn nắm xương tàn ở chốn cố hương.
Cha oán mình nay tuổi đã cùng đường,
Ôm mộng ấy sức già sao thể hiện!
Cô Gái
Vậy thì vĩnh viễn,
Con trẻ nầy chẳng thấy ánh bình minh,
Con phải làm gì xin cha dạy bảo,
Để dành an lạc cho dân sinh.
Lão Trượng
Con yêu, (Vuốt tóc con)
Cha chắc chắn và vững tin
Mai nầy gió sẽ lặng, trời sẽ yên,
Muôn chim tưng bừng vang hót
Ta sẽ tìm lại ánh bình minh!
Cô Gái
Dù rằng con là thục nữ
Thì cũng có thể đăng trình.
Nếu được xin cha cho con thử,
Tìm phương lấy lại ánh bình minh.
Lão trượng
Cha vui mừng thấy con nuôi chí cả,
Cũng vì đời thân gái quyết vai mang,
Dẫu mai đây cha có chết ở chợ, đàng
Cha vẫn được xuôi tay vì toại nguyện.
Cảnh 2
Thêm một người trung niên, mày cao trán rộng, mắt sáng ngời, áo
quần lem luốc vì bụi trần, lưng mang trường kiếm bước vào quán.
Tráng sĩ
Kính chào lão trượng
Vãn bối xin chén trà
Cùng bánh khô lót dạ!
Lão trượng
Mời quý khách an tọa,
Phúc cho quán hèn
Được tráng sĩ dừng chân
Lão phu xin đón mừng,
Người hiệp khách ...
Chắc trên đường hành hiệp?
Tráng sĩ sẽ nghỉ đêm mai đi tiếp?
Người chủ quán già, giọng từ tốn nhưng lại tràn đầy hy vọng
hỏi.
Tráng Sĩ
Vãn bối chẳng dám nhiễu phiền,
Chỉ nghỉ chút sẽ đi liền.
Đời trai một gánh tang bồng nặng
Hành hiệp, tài sơ chẳng được duyên!
Lão Trượng
Mặt trời đà chếch bóng về tây,
Vạn vật thèm chút gió may
Tráng sĩ dừng chân cho đỡ mệt,
Qua đêm tạm nghỉ đến mai hay!
Tráng sĩ
Vì rằng đã quyết phải đi ngay,
Lão trượng thương tình cho dịp may,
Vãn bối ghi sâu vào tâm não,
Nhưng chẳng thể để qua ngày.
Lão Trượng
Chẳng hay tráng sĩ vội đi đâu ?
Biết đâu hiểu thấu chẳng giúp nhau ?
Tráng Sĩ
Đa tạ ơn sâu của lão trượng
Đã để tâm thương tưởng,
Vãn bối đi tìm lại ánh bình minh!
Xin lão trượng chỉ lộ trình.
Lão Trượng
À , thì ra tráng sĩ là hiệp khách,
Mà thế nhân ngày đêm mong đợi!
Tráng sĩ đi xây lại ánh bình minh?
Quyết phá tường gây tang tóc điêu linh?
........
Tuy xa chừng trăm dặm,
Nhưng với quyết tâm và can đảm,
Cũng chẳng có chi xa!
Ngày mai vào khoảng canh ba,
Tường kia chừng ló dạng.
Nếu tráng sĩ đi từ tảng sáng,
Hành trình sẽ được thảnh thơi!
Tráng Sĩ
Cám ơn lão trượng đã thương mời,
Vãn bối thực tâm muốn nhận lời,
Nhưng tiếc cơ may chừng có một,
Cho nên chẳng để lỡ cơ thời!
Lão Trượng
Năm tháng triền miên chốn ải đầy,
Chờ hiền mở quán ở nơi đây!
Đông tàn Hạ đến mắt mờ đợi,
Thiên hạ hững hờ chuyện đổi thay!
Vì đời lắm kẻ sợ khó nguy,
Hoặc rằng chỉ khóc tiếc thời suy.
Xả thân một chút cho công đạo,
Cũng tính hơn thua, lợi lộc gì!
Trần gian ngủ kỹ bấy lâu nay,
Lão thức một mình đợi đổi thay,
Có lẽ lão già nên chí cạn!
Ru lòng mỏi mệt chẳng hề hay!
Tráng Sĩ
Sống ở trên đời chỉ khác nhau,
Biết đau rung động cảnh nương dâu!
Dù cho ai ngủ, ai thức tỉnh,
Lão trượng hơn người, trong trước sau!
Lão Trượng
Tri kỷ tầm tay chẳng được duyên,
Canh trường, điểm sách luận đào viên!
Mượn chung rượu nhạt chúc anh kiệt,
Mã đáo công thành, giữ đạo thiên!.
Tráng Sĩ
Vãn bối tài hèn có đáng chi,
Lẽ đâu dám nhận sự thương vì!
Ơn dầy giáo huấn cùng lưu khách,
Mi mi một lòng quyết khắc ghi!
Và vãn bối nguyện rằng
Trời cao đầu đội,
Đất rộng chân đi,
Thì phải vì đời, trả xong nợ nam nhi.
Lão trượng tuổi già khó kham thế sự!
Xin chớ bận lòng tâm tổn suy!
Lão chủ quán quay qua người con gái nói:
Lão Trượng
Con hãy thay bình nước mới.
Rồi lão tiếp,
À tráng sĩ:
Lão phu xin hỏi:
Tráng sĩ cần bao nhiêu lương thực?
Lão phu liệu thỏa đáng nhu cầu.
Tráng Sĩ
Đa tạ lão trượng, xin chớ lo âu,
Nếu chỉ một ngày đường
... thì đâu cần tới!
Thật ra vãn bối trong tay nải,
Đã có lương khô, sống đủ ngày.
Lão Trượng
Tráng sĩ cầm bằng kết quả trong tay
Cho nên chẳng cần thêm thực vật!
Đảm lược thay,
Lão phu cúi đầu ngưỡng phục.
Tráng Sĩ
Lão trượng xin chớ quá khen
Lão Trượng
Chuyện đầu môi ta vốn không quen
Nhưng quyết chí tri hành đâu phải dễ!
| |
|