Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

Kịch thơ hà phương hoài  
Ngồi Ðợi Bình Minh
1993  
 
Nhân vật 2
Ta đây liệu việc dựa cơ trời,
Bỉ cực lâu rồi phải thái lại
Sự sự dòng đời đâu khiếm động,
Nhân gian mù mịt, khó khăn đầy!
  
Tráng sĩ
Huynh đài ngồi đợi một mai đây
Kẻ sĩ vì dân nhiệt huyết đầy
Ðạp đổ đất bằng gây nắng mới
An lành huynh hưởng khỏi xăn tay?
 
Nhân vật 1
Thử xét tuổi đời tên nhãi kia,
Khi ngươi tấm bé, lão say mê,
Chăm lo mọi việc cho thiên hạ
Rốt cuộc nay đây có được gì?
 
Anh hùng một thuở lão còn vinh,
Chiến địa đông tây cũng thỏa tình. Thiên hạ can qua ta hết phận,
Chuyện đời mặc họ phải không huynh?
 
Vừa dứt lời lão ta nâng chén mời mọi người, được dịp họ sảng khoái nâng ly uống cạn:
 
Nhân vật 2
Ta uống xem đời cố đổi thay,
Tuần hoàn một cuộc nắm tầm tay,
Ta đây thu trọn toàn thiên ý,
Nên chẳng màn chi cảnh khổ nầy!
 
Những cảnh anh hùng sức chẳng liệu,
Chẳng đo mưu lược đã lo toan,
Vá trời, đê vỡ dang tay chận,
Bỏ mạng toi công kiếp dã tràng
 
Nhân vật 3
Ta biết muôn dân chịu khổ nhiều,
Quốc gia đại sự của người siêu,
Còn ta chẳng thể ăn cơm vợ,
Mà lại đi lo chuyện nhiễu điều
 
Thôi đành nhường đợi ai anh kiệt
Quyết tạo an bình cho thứ dân.
Chẳng lẽ cơ trời đâu mãi thế
Mai đây ắt hẳn đạt huy hoàng!
 
Tráng Sĩ
Tại sao chư vị không hành sự,
Ðem chút tài hèn quyết đổi thay!
Hợp sức lấp sông phải cạn
Cùng nhau xẻ núi, núi lung lay!
 
Lấy rượu tô đời say phút chốc,
Men phai, nóng cổ lúc thâu canh.
Những người phó việc cho thiên hạ,
Ðâu đáng vươn vai thở khí lành!
 
Cảnh 3
Thấy tranh luận không có ích lợi gì, người tráng sĩ ngoảnh mặt bước đi không lời từ biệt ba người đó. Trong khi xa xa có tiếng reo hò của đoàn người do lão chủ quán và người con gái nhỏ tay cầm, cuốc xẻng, dao, rựa và gậy gộc ùn ùn kéo nhau về hướng bức tường và người tráng sĩ. Vừa thấy đoàn người kéo tới đông và mạnh như vũ bo, người tráng sĩ mắt vụt sáng như sao, biết thời cơ đã tới, chàng quay về hướng quê nhà vái bốn vái xong rút gươm ra khỏi vỏ
 
Tráng sĩ
Ðã đến lúc con thi hành lời trăn trối
Của ân sư ủy thác lúc sinh tiền.
Giờ đã điểm với sức mạnh gươm thiêng,
Của sông núi, và anh linh thanh sử.   
Của Dân Nam khốn nghèo đang nức nở,
Khóc mỏi mòn cho kiếp thương đau.
Và giờ đây vùng dậy quyết cùng nhau,
Hướng về đây
Hòa vang chiêng hợp trống.
Sát vai họ con thề vung kiếm lộng,
Chém yêu ma và dẹp nỗi bất bằng.
Lấy hùng tâm khỏa lấp nỗi hoang mang,
Vì mọi giới. Giờ linh thiêng đã điểm!
 
Cảnh 4
 
Ðoàn người tiến như vũ bão về hướng người tráng sĩ và tương ngăn bình minh. Bất chợp người con gái nhỏ la to:
 
Cô gái
Cha ơi, cha thấy không
Nơi xa kia chính chàng tráng sĩ.
 
Tiếng người con gái đã bị tiếng la hét của đoàn người khỏa lấp.
 
Mọi người
Tiến lên, tiến lên nhanh
Tiến lên , Tiến lên, tiến.
 
Mọi người với gậy gộc dao mác, tiến về bức tường nhu vũ bão . Người tráng sĩ vung gươm cùng toàn dân Nam chặt phá bức tường đau thương che cách ánh bình minh. Những tiếng nổ long trời lỡ đất, lửa tóe ra như sấm chớp. Ðúng là một cảnh kinh thiên động địa Sau khi khói tỏa mù tan, xác người nằm ngổn ngang, lão chủ quán và người con gái cùng những người còn sống sót lão việc cứu người trong khi họ đang băng bó vết thương cho những người bị thương thì ánh hồng chói rạng từ từ xuất hiện ở phương đông. Lão ngưng tay ngẩng đầu lên tiếng gọi con gái yêu.
 
Lão trượng
Ô kìa con ơi,
Vầng ô chói rạng đã lên rồi,
Ngờ đâu giây phút linh thiêng đó,
Lại đến cùng ta lúc cuối đời!
 
Cô gái
Cảnh nầy là cảnh cha hằng nhắc tới,
Tên gọi bình minh?
 
Lão Trượng
Ðúng đây là cảnh bình minh,
Kìa con xem,
Từng tia hồng diệu vợi,
Ðan trong sương sớm tuyệt vời,
Chim trời lo líu khắp nơi
Mầm sống đang tuôn vào vạn vật,
Ở cuối chân trời,
Muôn hoa đua chen từ mặt đất,
Cùng họa bài ca hoan lạc triền miên.
Chính đây là cảnh thần tiên,
Mà ta đã mất từ lâu lắm!
 
Cô gái
Thưa cha, phong cảnh thật thần tiên,
Làm sao giữ lại như của tư riêng?
 
Lão trượng
Dĩ nhiên là được,
Khi con đã tròn mộng ước,
Thì phải biết giữ gìn.
Khi muốn trường tồn, phải lo bảo vệ,
Nó có do con,
Vì con muốn có,
Chẳng do đời tạo dựng cho con,
Công lao sự sự trường tồn,
Là do bàn tay mọi giới,
Ðồng tâm đời đời vun xới.
Con nên ghi khắc tâm can!
 
Nói tới đây thì lão chủ quán nghe có tiếng rên rỉ trong một khối đá, lão vội vàng đến khiêng khối đá ra và thấy người tráng sĩ nằm sóng sượt dưới đất, máu me đầy người:
 
Lão trượng
Con ơi
Ðây người tráng sĩ can trường,
Chí hùng, vận hạn, vạn vết thương,
Người đã vì đời, đơn thương nhập cuộc,
Người đã tạo ánh nắng lúc mờ sương.
 
Lão vội xé áo băng bó vết thương cho người anh hùng trẻ tuổi xong nói:
 
Lão trượng
Con mau hãy theo cha,
Tìm thầy cấp cứu cho chàng ta!
 
Vừa nói xong, không chờ người con gái nhỏ trả lời đã xốc người tráng sĩ lên vai đi về hướng nhà lão (hậu trường). Người con gái nhỏ đứng dậy đi theo vừa đi vừa ngâm:
 
Cô gái
Trời đông chói rạng sông hồ,
Thương người gây dựng điểm tô đẹp đời,
Ðất Nam đâu thiếu những người
Hy sinh tánh mạng cho đời vươn lên.
Trong khi đó màn từ từ hạ.
 
Mùa Ðông năm 1984
 
Chú Thích
(1) Nguyên văn "Ðản sử chủ nhân năng túy khách,
Bất tri hà xứ hà xứ thị tha hương."
của đại thi hào Lý Bạch đời Ðường. ý nói khi chủ nhà biết làm cho khách say thi chẳng còn chỗ nào là cảnh tha hương nữa
 
Về trang 1
Về trang 2
về trang đầu 

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Vò
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi Bình Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ
Cây Cà Rem Đầu Đời

Sưu Tập

Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ
Quân Sử VNCH

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
25 Năm Xây Dựng CĐ
Hot Links
Ha Huyen Chi
Gia Đình Võ Bị
All Links

Miếng Ngọt Quê Hương

Thực Vô Cầu Bão
Cá Kho
Món Xào

Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 01/29/13