Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

Hà Phương Hoài

Những Đoản Khúc Không Tên

 

Ba

Tâm Hồn Công Chính  

Một nén hương kính Cố Linh Mục Gioan Lê Tất Thắng (Chicago)
Sống gửi thác về
Trời không thê lương, đất không não nề,
Khi nhận chân đó là vinh quang của người công chính.
Mười bốn năm dũa mài và toan tính
Ðể rồi buông thả tay xuôị
Khi chào đời, tên Tất Thắng phủ bọc vòng nôi,
Thì Tất Thắng đã là không gian trời định!
Sông tuy dài, thủy chung rồi cũng bến,
Trong nhân gian, đau khổ vẫn liên hồi,
Vẫn sóng gió bời bời,
Như Ngư Ông và Biển Cả.
Khi mẩu xương cá
Là sụ thật rỗng tuênh
Luôn trêu cợt nguyên do chuyện bại thành
Ðể cho Người, đường đi nửa đoạn.
Ðể Người viết nên - Ðời là những chương luận án,
Là tập triết hài hòa
Giữa Ngã và Tha,
Thăng thăng hóa hóa;
Là niềm hy vọng là thuốc tiên, là cảm hóa,
Giúp nơi nơi được thoát khỏi ưu phiền.
Khi nhớ lại,
Từ thuở vượt biên
Ðem thần trí, phó trao cho thiên mệnh.
Chuyện người tính chẳng bằng trời định
Nên Epworth chưa phải chỗ tu thân,
Trở lại trần, nhưng chẳng theo bước Hemingway,
Người cùng lũ trẻ. vui ca như bầy chim bé nhỏ
Ðoàn thiếu nhi, có người luôn che chở
Vỗ cánh bay cao -
Sáng đẹp như những vì sao ...
Ðường đi tuy dở cuộc,
Chí cả nhập nhòe như hơi sương đáy nước
Chẳng thể xóa mờ những vết chân sau,
Người lại đi, cố băng qua những hố hào,
Và, Mundelein trở thành bắc đẩụ
Bao năm tháng miệt mài kinh với đạo,
Chiếc áo thùng đen rồi cũng mặc qua đầu .
Làm linh mục mới chẳng bao lâu
Cơn nghiệt ngã, như sóng gào, sấm nổ;

Và Ngư Ông hiểu thấu ý cơ trời
Chèo gác mái, lặng lẽ đếm ngày trôi
Trong khắc khoải, thuyền neo bến cạn!
Bước độc hành, vẫn còn ánh sáng
Ðể cười vui, theo căn bệnh đổi thay
Vững niềm tin - số phận Chúa an bài,
Vì hoan lạc, là căn nguyên, là nước trời bất diệt.
Nếu phải chết, cuộc đời chưa hẳn hết,
Trong chân tình còn sống mãi chung quanh,
Hăm ba tháng dài, một thoáng qua nhanh
Vì biến dịch có bao giờ ngừng nghỉ.

Người đã thắng cô đơn và nghiệp dĩ.
Dang hai tay đón nhận với kiên cường
Tuyết đầu mùa, mầu trắng của tang thương
Lại là hoa của tâm hồn công chính.
Hà Phương Hoài (11/97)  
Gió bão là tai tự đất trời
Yêu thương hòa khí tại nơi người
Ai hơn ai kém khi trăm tuổi
Mang được những gì theo xác hôi?
Ðám tang Cha Gioan Lê Tất Thắng
 
Cọp chết vì đời để tấm da
Còn ta nằm xuống để hồn ma,
Làm ma mong chẳng làm ma quái!
Con rước sư ông, cúng đuổi tà!
Dự đám tang bạn  
Diện tướng sáng người, ấn đường cao,
Tai dài mắt sáng: bậc anh hào,
Tại sao uổng mạng chưa tròn mộng
Danh tướng ngày xưa có khác nào
 
Hôm qua cười như hoa mai bữa Tết,
Hôm nay giá lạnh án môi sầu,
Hôm qua chào đưa người ta bạc số
Hôm nay thiên hạ tiễn đưa chào!
Cha Gioan Lê Tất Thắng  
 
Tiễn bạn đi vào đời,
Ta còn tính lỗ lời.
Nghiệp nào mà chẳng gánh
Danh nào đến thảnh thơi!
Hè 1997  
Người ăn xin bất đắc dĩ  
 
Bà gục mặt bên đường
Người qua lại ai thương
Tuyết sa đường bạc trắng
Tâm can vạn chán chường.
 
Bà gục mặt trốn đời
Trông dáng người thảnh thơi,
Chắc đã từng mệnh phu.
Tuổi cũng hơn nửa đời!
 
Chiếc nón nhung phủ mặt,
Hơi sương che kín đời,
Hay đời che kiếp bạc
Cầm bảng thay mấy lờị
 
"Tôi mất việc nuôi sống,
Chồng con cũng xa rồi.
Ðêm nay trời lạnh giá,
Chắc phải ngủ ngoài trời!"
 
Người qua đông như hội,
Mấy kẻ ngoái thương tâm,
Gió đông còn cắc cớ,
Thổi mạnh tay tím bầm.
 
Dừng chân ta khẽ hỏi,
Tự sự chớ ngại ngùng,
Bà chẳng buồn ngẩng cổ,
Tiếng khóc chợt cao dần.
 
Bà mong đời thông cảm,
Chút ít ngủ qua đêm,
Mủi lòng đưa mấy chục,
Thẹn thùng bà khóc mèm.
 
Nhận tiền đầu vẫn cúi,
Ngỡ ngàng thẹn tăng thêm,
Sợ rằng muôn kẻ chơ.
Thấy bà làm ăn xin!
 
Chắc ai đời vững mãi,
Bão cuốn tuyết còn rơi,
Trời kia cũng có lúc,
Tối đen dưới mặt trời.
Ðông Chí 1997  
Tình Vụn
 
Anh dừng lại vô ưu vô niệm,
Sóng dạt dào có lực có cương;
Lời hứa hẹn dù vang dù vọng,
Em nỡ nào quên thủy quên chung?
Valentine 1997  
 
Em nói vì anh em tròn đạo nghĩa,
Bước ra vườn toan theo bướm rong chơi
Anh từng nói tim anh từng khép chặt
Giữa thinh không ai cản cánh chim trời!
Diana bị tử nạn  
 
Áng mây trôi đâu bờ với bến
Kiếp lạc loài sao niệm sao ưu?
Valentine 1997  
 
Hôm qua em ra bờ dậu
Ta ở thư phòng trông ra
Hoa xuân nhìn thẹn cánh
Thẫn thờ ta lạc ta!
Một ngày chớm Xuân
 
Hiếu Trung
 
Hôm qua nàng là hoa thơm trên lầu son gác tía,
Hôm nay nàng là sầu làm nặng gánh thi nhân
Cũng như xưa, nàng là thơ mỹ nhân vạn cổ
Chữ trường tồn là những trang sử tình chân.
Diana  
Người đời tìm yêu không vì thiếu thốn
Khi hơn lần rung động kiểu thi nhân
Thấy thiên nhiên ắt cũng bần thần
Theo ong bướm, giữa vườn thơ dạo bước
 
Tỉnh giấc mơ, còn say men mộng ước,
Con đường trăng như đọng ánh mắt tình
Tình bảy mối kia dẫu đẹp, dẫu xinh
Vẫn chỉ là cảnh tình trong mộng mị.
Một ngày hội tháng 7/97  
Em về để lại xốn xang
Anh đi, anh đứng, bàng hoàng quạnh hiu,
Em như cơn gió đìu hiu,
Ðể anh ngồi nhớ, để yêu một mình.
Cảm hứng vai Kiều Phong
 
Em ngồi ngay trước mặt,
Trộm nhìn anh làm thơ,
Thuyền thơ không bến đậu,
Duyên kia chẳng bến bờ.
Kiều Phong
 
Em không là men say chén đắng
Anh chẳng là ngõ cụt đường khuya
Em, nếu không là con thuyền thiếu bến
Thì thi nhân đâu lạc khúc vô đề!
Kiều Phong  
 
Ðường kia lá đổ đậm sắc vàng
Thêm nhiều khắc khoải lúc thu sang
Tóc pha tiêu muối như sương sớm
Khi nắng lên cao lại bẽ bàng!
 
Vài bụi cúc buồn đứng trọi trơ
Run theo làn gió thổi bâng quơ,
Ðể cho tàn tạ trên thân xác,
Nhìn khách ngang qua vẫn hững hờ.
 
Thương hoa, ướm thử mấy vần thi
Xốn nhột trong ta có khác chi,
Vườn cũ đâu còn ong bướm lượn,
Như hoa ta sẽ ngủ li bì!
Chớm Thu Ðinh Sửu  
Trong cuộc sống, sự đổi thay biến dịch,
Nếu một lần ngưng nghỉ thử ra sao!
Mưa chẳng đến và tử sinh chẳng thế,
Thì mặt trời ắt đứng mãi trên cao!
 
Thương sẽ giảm một khi đời thiếu ghét.
Thơ chẳng tô mầu sao yêu được ngôi cao!
Chắc tại thế cho nên nàng chẳng đáp.
Khi yêu thương đến trước cửa má đào.
Một ngày cuối tuần ở Houston  
Hôm nay trở lại chốn thi đàn,
Tâm thần khắc khoải lắm đa mang.
Sương mai đậu áo hơi lành lạnh,
Nắng sớm dương ô thấy bẽ bàng.
Nàng đến yêu kiều khoe nắng ngọc
Ta say khập khểnh chói thiều quang
Ðâu hay thơ túi ta còn giữ,
Ðành viết đôi câu để tặng nàng.
Chớm Xuân 98  
Nhớ thuở thu về mẹ dắt ta
Ðến trường kinh sử mộng thăng hoa
Giờ đây hình cũ con đường mới
Mẹ cũng như ta tiến đến già!
Mùa tựu trường của cháu  
Hôm qua ra phố chợ,
Nhìn người tranh nhau mua,
Khó khăn nào quản ngại
Tốn kém chẳng kèo cưa!
 
Quê hương nào thế ấy,
Người ta cứ bỡn đùa!
Ðắn đo từng tiểu tiết
Khắt khe để hững hờ?
Bẽ bàng trong cuộc sống  
Trước mặt mây giăng gió cuồn cuộn thổi,
Sau lưng thiên hạ bước sải tranh đường.
Ta đây nặng vai chỉ toàn công nợ,
Nợ nước nợ nhà, nợ của thân thương.
 
Ta chẳng tránh chẳng mưu tìm thoát khỏi,
Khi cuồng phong vẫn đuổi sát bên lưng.
Tờ giấy báo nhởn nhơ bay trước mặt:
Dấu tình một thuở được chiều cưng?
Một ngày trở trời trong Phố Gió
 

Xem Đoản Khúc

1 2 3 4 5 6

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Vò
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi Bình Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ
Cây Cà Rem Đầu Đời

Sưu Tập

Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ
Quân Sử VNCH

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
25 Năm Xây Dựng CĐ
Hot Links
Ha Huyen Chi
Gia Đình Võ Bị
All Links

Miếng Ngọt Quê Hương

Thực Vô Cầu Bão
Cá Kho
Món Xào

Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 01/29/13