Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

Hướng về Quê Mẹ

 

Một
Hồn Quê
Thùng thùng trống đánh ngũ liên.
Bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa!
Trấn Thủ Lưu Ðồn.
 
Từ dạo đó, con xuống thuyền lánh nạn,
Mẹ ở nhà cố giữ mảnh đất cằn,
Sương mai pha lẫn với mồ hôi lão,
Sỏi đá nhọc nhằn, sức yếu vỡ tan!
 
Dù lực cạn, mẹ vẫn hoài phấn đấu,
Lây lất trông con trở lại quê nhà.
Kìa hoa soan tơi tả đà bao bận,
Tóc mẹ thay mầu tuyết điểm đời hoa!
 
Bồ ngót lên cao tám lần đổi lá,
Chanh muối lên mầu mẹ vẫn chưa ăn.
Miếng ngọt quê hương chắc con chẳng có?
Ở chốn quê người thứ ấy khó khăn!
 
Ðông chí mây mù che ngang núi Ngự,
An Cựu Nưa vàng mẹ nghĩ về con. (1)
Nhớ xưa kia bên bếp con ngồi đợi,
Nồi nưa khói tỏa, lửa củi cười ròn.
 
Con đi tám bận trời u ám,
Mẹ quyết không rời chốn cố hương.
Rừng mới nay thêm nhiều thú dữ,
Vườn rau sâu bọ phá khôn lường!
 
Con ơi mẹ ở chân trời cũ,
Dù chết cũng đành cạnh tổ tiên.
Lao lý em con còn khốn khổ,
Chút tình máu ruột nhớ đừng quên.
 
Mẹ mong con giữ tình son sắc,
Phấn đấu kiên cường vị tổ tông.
Nối nghiệp ông cha xưa dựng nước,
Chu toàn trách vụ cứu non sông.
 
Nét đẹp Hồn Quê con nhớ chăng,
Tam cương giềng mối đạo Tiên Long,
Ngũ thường cố giữ sao cho trọn.
Xứng đáng người dân, giống Lạc Hồng.
 
Phận gái bông hoa của Mẹ Âu,
Tam tòng tứ đức phải làm đầu,
Ðừng theo nếp sống người xa lạ.
Ðừng để mẹ già phải khổ đau!
 
Tiếng Mẹ cung âm lúc bổng, trầm,
Nên thơ, nên nhạc, nghĩa cao thâm.
Ru con Mẹ đã đưa vào mộng,
Và đã vỡ lòng con tháng năm!
 
Liên hệ gia đình đáng quý thay,
Mong con giữ trọn ở tầm tay.
Tình nào sánh ví tình gia tộc?
Ðừng nỡ cắt đi nghĩa nợ đầy!
 
Thúc bá anh em nơi xứ lạ,
Con đà liên lạc được hay chưa?
Tổ tông một nhánh con nên nhớ,
Chớ mãi nhìn nhau với hững hờ.
 
Tâm huyết này mẹ gửi tới con,
Mong con suy nghĩ chớ chen bon
Xa hoa vật chất mà quên mẹ!
Mẹ vẫn chờ con với mỏi mòn!
 
(1) Nưa là một loại củ hình thù như môn, trồng ở Huế.
 
 Hai
Nỗi Lòng mẹ Việt
 
Bà Mẹ Việt có đàn con nối dõi,
Học yêu quê hương như thể yêu mình!
Nhưng năm tháng chôn vùi theo lửa đạn,
Tâm tính nhạt nhoài, tư tưởng lung linh!
 
Ðứa yêu Mẹ, yêu quê hương nòi giống,
Quyết giữ nhà, giữ kinh sách ông cha,
Văn hóa Tổ, tình anh em thắm thiết,
Hơn bốn nghìn năm thăng tiến trên hoa!
 
Ðứa tàn ác bỏ quên đường Việt tộc,
Nên ham danh, theo Chiêu Thống làm gương.
Ðường du mục bàn tay luôn vấy máu,
Bỏ an bình đeo lấy cảnh thê lương.
 
Mẹ ước gì Ông Xanh kia thấu hiểu,
Giúp con thơ lạc lối trở về mau.
Trước Tiên Tổ quỳ xin rày hoán cải,
Ðể miếu đường hương khói lại bay cao.

 

 

 Ba
Niềm Ðau Ngóng Ðợi
 
Có niềm đau nào triền miên dằn vặt,
Bằng Mẹ Việt cho những đứa con yêu!
Bao nhiêu năm dài mỏi cổ mỗi chiều,
Mắt xa vắng đếm mây bay bàng bạc.
 
Xác sống đấy nhưng hồn đau man mác,
Khóc tháng dài bao tan nát thê lương!
Máu chảy hoài trên trên đám mạ góc vườn.
Con của Mẹ long đong đường chinh chiến.
 
Tây cướp nước lột trần dân lương thiện,
Thuế sưu cao, súc vật biến hình hài.
Nợ tang bồng con dâng hiến đời trai,
Mẹ thấp thỏm, chờ dài bên ngưỡng cửa!
 
Ðứng chờ con lòng gan nung tợ lửa,
Thấy én về mà không biết trời xuân!
Thời gian qua mau, cúc nở mươi lần,
Bao con mẹ chết dần trong tủi nhục.
 
Mẹ mãi chờ hồn thiêng thúc trống dục,
Con yêu về theo tám hướng vì dân,
Ðể thay kiếp vận, nối chí tiền nhân,
Cho mắt Mẹ thôi nhòa cơn lệ đổ!

 

 

 

 

Bốn
Dặt Vằn Theo Tháng Năm
 
Bao năm tháng mắt mờ lệ đổ,
Xót xa đời gian khổ trái ngang.
Luôn luôn chịu cảnh cơ hàn,
Nồi da sao mãi nấu đàn con yêu.
 
Ngày họp mặt sáng chiều bóng sổ,
Ðã ngoảnh lưng phá đổ cương thường.
Ðỉnh chung một chút vấn vương,
Học đòi Long Ðỉnh, đau thương Mẹ già.
 
Quên đạo hiếu mẹ cha chối bỏ,
Gây lao lung loang lổ máu khô.
Ðầy nhau làm kiếp ngựa thồ,
Lương tâm tán tận, quỷ hồ máu tanh!
 
Trang sử cũ Ông Xanh đã định,
Ðạo an dân dù thịnh dù suy,
Làm đầu hai chữ An Vi,
Tại sao không học lại đi học ngườỉ
 
Học Mác Xít thuyết ngoài độc ác,
Ðể Mẹ sầu luống cảnh tóc tang,
Mẹ đau bao xiết dặt vằn,
Ðêm đen tủi nhục võ vàng tuổi hoa!

 

Năm
Tin Mừng Tin Tủi
 
 
Xóm vắng một chiều cơn gió thoảng,
Ðược tin con đã đội mưa nguồn,
Theo đòi Tiên Tổ xưa vùng dậy,
Gióng trống khua chiêng cứu cố hương.
 
Ước gì con thảo trời thương giúp,
Nối chí Quang Trung trọn nợ trai,
Quyết mãi vì đời nuôi mộng lớn,
Hiên ngang vùng vẫy với anh tài!
 
Ước gì Dạ Trạch hợp con ngoan,
Lớn mạnh kiêu hùng tựa Ðất Lam,
Vung kiếm thề non tranh tuế nguyệt,
Ðồng tâm diệt sạch lũ hung tàn.
 
Cầu trời bể sóng hóa hồ thu,
Con trẻ ra đi thoát ngục tù,
Ðến bến an lành lo việc lớn,
Cứu lấy giang sơn khỏi triệt tru!
 
Buồn vui lẫn lộn má nhăn nheo,
Nước mắt trào lăn khóc tịch liêu,
Mấp máy môi khô cười nửa nếp,
Ðợi chờ cánh én báo thương yêu. 

 

 

Sáu
Thoảng Bước Chân Ði
 
Ngày dài tháng đợi tóc thêm hoa,
Thoảng mộng đêm về nơi xóm xa,
Chó sủa liên hồi cơn gió động,
Giật mình thổn thức ánh sao sa!
 
Nghe sóng vỗ bờ đê Sông Nhị,
Sức phù sa Sông Cửu, Sông Hàn,
Tiếng ai than khóc đời khua động,
Giấc mộng nồi kê bao nát tan!
 
Ngóng đợi tin về theo gió thoảng,
Mưa khuya tí tách giọt bên hè,
Tưởng chừng như tiếng chân con thảo,
Thử đá đường chân cứng sá chi.
 
Gối đêm đen tim hòa vang vọng,
Nghe bập bùng tiếng trống thúc quân.
Thầm ước nguyện hừng đông trận chiến,
Ánh vinh quang chiếu rọi huy hoàng!

 

Bảy
Gói Quà Tiếp Trợ
 
Bao năm lam lũ chốn hồng hoang,
Ðếm mãi đêm dài với mộng tan,
Buộc bụng tháng ngày đau xác mẹ,
Lấy gì tiếp trợ đứa tan đàn!
 
Tội nghiệp con yêu nơi xứ lạ,
Ðơn côi lam lũ lánh xa hoa,
Gom góp tằn tiện lo trung hiếu,
Mỗi tháng một lần gói xót xa!
 
Những gói quà con ngoan gửi Mẹ,
Mẹ để dành nuôi đứa không may,
Giam thân tủi nhục nơi rừng độc,
Mòn mỏi đợi chờ phút đổi thay!
 
Mảnh đất khô cằn tay mẹ yếu,
Mồ hôi chẳng đủ tưới nương cà.
Hai sương một nắng tìm dư ảnh,
Thương nhớ tháng ngày, tóc điểm hoa.

 

 

 

 

Tám
Tiếng Nổ Lưng Trời
 
Lây lất chờ đợi phút quang vinh,
Một hôm tiếng nổ đất rung rinh (1)
Khói cao chen lấn mây hờ hững,
Mẹ tưởng non sông đã trở mình!
 
Xung quanh gỗ đá hân hoan nhảy,
To nhỏ mọi người kháo hỏi nhau:
"Có phải họ về như đã hứả"
"Ai kia chính thực tạo công đầủ"
 
Tin truyền lan rộng khắp nơi nơi,
Như gió hôn cây tự biển khơi,
Gánh nặng đổ sầu theo khói tỏa,
Lệ mừng thắm mặn ướt bờ môi!
 
Tiếng nổ bâng quơ cũng ủi an,
Bao năm kỳ vọng thoát lầm than,
Mẹ chờ hóa đá rêu xanh phủ,
Sông cạn núi mòn đâu dễ tan!
 
Như mộng giữa trưa cơn ngái ngủ,
Bờ tre rủ nhánh vuốt trâu gầy,
Khi nao bóng tối còn giăng mắc,
Mẹ đợi chờ con giây phút giây!
 
(1) Vụ nổ ở Long Bình, làm mọi người ngỡ có cuộc lật đổ chế độ cọng sản. 
Chín
Máu Tim Nhỏ Giọt
 
Mãi đợi chờ con giây phút xa,
Lá vàng lắc lẻo chống can qua,
Lá xanh lác đác chôn thơ dại,
Khắc khoải tháng ngày Mẹ xót xa!
 
Từng đoàn xe đi nghiến đường đá vỡ,
Trong cõi lòng lỡ cuộc đứa con yêu,
Từ ngữ mới thoạt nghe trời vụt sáng,
Mở mắt nhìn ôi tăm tối tiêu điều!
 
Hàng hàng lớp lớp con đi vào thảo dã,
Nơi chim muông khi bước ngại ngùng.
Lấy da thịt con lót đường địa phủ,
Như một đàn ma đói trốn diêm cung!
 
Da ghẻ lở, đầu hoang mang bệnh hoạn,
Ðem hơi tàn xẻ gỗ, đục áo quan,
Chôn sức sống tiềm năng ngàn thế hệ,
Hơn bốn nghìn năm dân tộc vinh an!
 
Trước mắt kia máu tim hoài nhỏ giọt,
Khi lặng nhìn, lệ uất vòng quanh.
Sấm sét sao không phủ đầu bọn nó?
Cho linh hồn oan ức giải thoát nhanh!
 
Mắt Mẹ tối như mây mù tháng chín,
Vì khóc con, khóc thế thái nhân tình.
Từng sợi, tóc sớm chiều rơi lả tả,
Nếp nhăn mau như phún thạch chuyển mình.
 
Mười
Mẹ Ðã Thấy Gì Sau Hai Mươi Năm
 
Lời nhắn nhủ gửi những người thân cọng.
 
Sau hai mươi năm chiến tranh lầm than,
Mẹ Việt đã buồn vì những đứa con hoang,
Nhắm mắt chạy hoài trong sắt máu.
Dù bom đạn đã ngưng,
Nhà vẫn điêu tàn,
Dù chiến tranh xưa đã hết,
Chiến tranh khác lại nẩy sinh!
Một cuộc chiến vô nghĩa
- Viễn Chinh!
Máu thanh niên vẫn đổ,
Nước mắt mẹ vẫn tuôn rơi,
Vì triệu đứa con ra đi lưu lạc xứ người!
Và Giòng Cửu Long Giang phù sa
vẫn loang máu thắm!
Như ý-thức-hệ-ghê-người nhuộm đậm quê hương,
Hồng Hà nước chẩy lùi về thời hoang dã,
Hương Giang vẩn đục vì giọt lệ khóc thương,
Bãi cát dài Phú Khánh in dấu kẻ ra đi.
 
Mẹ Việt đã thấy gì,
Sau hai mươi năm chiến tranh lầm than?
Mẹ đã khóc nhiều vì những đứa con
Khờ dại hoang mang!
Nghe lời đường mật của loài quỷ đỏ,
Chống chiến tranh,
Yêu hòa bình,
Một thứ hòa bình không tưởng!
Dùng giấy mầu lộng kiếng giấc mộng ngày mai.
Học bài ái quốc,
Lại không màng đến cái đau triền miên
của toàn họ tộc!
Theo gương nhiễu điều,
Lại dùng dùng giáo giặc
đâm sau lưng những kẻ thân yêu!
Năm mươi bảy triệu người
đang rên la thảm thiết,
Ðang hãi hùng
vì hành động của những đứa con hoang!
 
Mẹ Việt đã thấy gì,
Sau hai mươi năm chiến tranh lầm than?
Mẹ đã thấy những đứa con
ngỗ nghịch ngang tàng!
Uống phải bùa mê thuốc lú,
 
Ăn nhằm phải bã phù vinh!
Ðem thân trai núp bóng bên đình,
Mắt lại hướng về nơi nghĩa địa,
Ðếm xác người mà tưởng thân vinh,
Tay đấm mạnh lại tưởng vuốt ve thân ái,
Tưởng giúp người,
nhưng đang giết hại muôn dân!
 
Sau hai mươi năm chiến tranh lầm than,
Ðợi chờ mỏi mệt!
Mắt mẹ mờ,
Chỉ biết khẩn khoản cầu mong,
Trời mở mắt cho con thấm nhuần chân lý,
Biết yêu quê hương trọn ý trọn lòng;
Biết nhận duy một đường trước mặt,
Ðem chí hùng cứu mẹ khỏi đau thương.
 
Hai mươi năm rồi mẹ hằng khấn vái,
Mẹ mong con nối chí cha ông,
Sống cho hùng,
Tâm cho vững.
Mẹ đâu mong con ru lòng nhu nhược,
Ðể mất hào khí của tiền nhân.
Nếu phải vì lòng nhân,
Thì xin chữ nhân hướng về quê mẹ,
Nơi năm mươi bảy triệu người
đang mỏi cổ chờ trông!
 

Mục Lục   Giới Thiệu   Bạt   Tờ Vò 1    Tờ Vò 2   Tờ Vò 3   Tờ Vò 4   Tờ Vò 5  

 

 

 

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Vò
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi Bình Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ
Cây Cà Rem Đầu Đời

Sưu Tập

Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ
Quân Sử VNCH

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
25 Năm Xây Dựng CĐ
Hot Links
Ha Huyen Chi
Gia Đình Võ Bị
All Links

Miếng Ngọt Quê Hương

Thực Vô Cầu Bão
Cá Kho
Món Xào

Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 01/29/13