Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

Lời Nguyền với núi sông 

 
Thần Hổ Và Người Luyện Thú.
 
Trong cũi sắt ta dáng người ngu dại,
Óc vẫn tinh khôn che dấu mắt người.
Nỗi oán hờn chực chờ nơi móng vuốt,
Phút thuận thời ta cắn xé không thôi.
 
Ta đâu sợ côn đồng roi gằn điện.
Không kinh hoàng tiếng thét kẻ hung hăng.
Ta chỉ biết rằng ta sa cơ thất thế,
Cá chậu chim lồng, đau đớn miên man.
 
Người luyện thú sáng mờ sương giả nghĩa,
Ðứng bên song ra vẻ giọng nhơn từ;
Lời thơm ngọt như sương mai bụ bẫm,
Ðầy ân tình so duyên nợ ba thu.
 
Mặt bôi vôi, ngươi lòng nhần dạ thú.
Sánh mặt anh hùng ai đáng hơn ai!
Ðừng đem hào quang vờ che giả dối,
Ðể ta đành cam chịu cảnh đắng cay.
 
Giả ngây ngô ta làm theo huấn lệnh,
Học đổi thay đen trắng, kiếp lưu đầy.
Trong giấc mơ, ngỡ đi tìm giải thoát,
Cho cuộc đời theo khói nhạt mây bay.
 
Từng chiếc lá rơi vào khung dĩ vãng.
Bước chim di theo hoa nở đôi lần.
Trời kỷ niệm vàng son hoài sống dậy,
Lệ chan hòa khỏa lấp bữa cơm ăn.
 
Kỳ hạn định , tập tành luôn tiến bộ,
Cuộc chu du bay nhảy đã nên trò,
Hí trường reo hò vổ tay tán thưởng,
Ngợi khen người hay thương kẻ đơn cô.
 
Ta ngoan ngoãn không vì ta khiếp sợ,
Nhưng đợi thời vạn vật đất linh thiêng,
Kéo về đây cùng ta giật côn tháo cũi,
Dựng an lành và hạnh phúc triền miên.
 
Dù trói chặt trong chuồng cao, cũi sắt,
Ta hẹn còn mở mắt thấy ông Xanh,
Vẫn kiên gan nuôi trăm muôn thù hận,
Hận ai bày nên một lũ hồ tinh.
 
Hận sẽ tuôn như nước nguồn phá núi,
Như cơn Hồng Thủy thuở No-E.
Ta với muôn loài giam trong gánh xiếc,
Sẽ đồng tình đập phá thật thỏa thuê.
 
Trong cũi sắt ta dáng ngoài ngu dại.
Óc vẫn tinh khôn dấu vạn mưu đồ.
Ta sẽ một ngày dơ nanh dựng vuốt,
Ðạp đất trời cho hai chữ tự do. 

Mùa đông 1980

Tổ Quốc Ta, Xin Hãy Ðừng Lạm Dụng
 
Loài trâu ngựa, chim kia cũng dứt day,
Hờn đau tủi phận kiếp lưu đầy.
Canh trường rên rỉ nơi quan tái,
Em ở quê xa đợi tháng ngày!
 
Khúc mắc đó vờn quanh vàn cảnh vật,
Mưa nhạt nhòa, thêm chạnh nhớ quê hương;
Trời tuyết đổ, nắng lên rồi trở nước,
Nhưng bể Nam kia vẫn mãi một giòng!
 
Dòng lịch sử không thể vờ bóp méo,
Chí quật cường ta đâu thể cầu xin.
Lửa uất hạn sẽ nung thành vũ khí,
Dù nhịn nhường chẳng lẽ chịu nín thinh.
 
Người mẹ góa khi nhìn cây lá mới,
Mắt lệ khô con quá đỗi hung tàn.
Sao chẳng thấy giống nòi đang hấp hối,
Lại gạt đời chẳng thấy chút xốn xang.
 
 
"Tổ Quốc Ta, xin hãy đừng lạm dụng!"
Ánh gươm thiêng chẳng thể ở đầu môi!
Lòng sắt đá dũa mài khi đối nguyệt,
Máu trong tim sôi sục mãi cho đời.
 
Cơn nước lũ, cuốn trôi lời thệ nguyện,
Nơi hoang vu như ốc đảo ước mong!
Vùng tử khí trời xa hoài rõ một,
Ðó một lần ta mang nợ quê hương.
 
Loài chim xanh xuôi Nam tránh lạnh,
Nhớ từng ngày, khúc, khoảng trời xa,
Dù nắng ấm, nghìn trùng trở bước,
Vui vạn lần ta chẳng thiết tha
 
Trời quê cũ mưa nhiều mục đất,
Hỏi nhục nầy ai thấu cho đâỷ
Ðừng nói nữa những lời mật ngọt,
Chiến thắng nào chẳng của triệu tay.
 
10-10-85
 
Họa Vận bài "Nói Với Người" Của Mặc Thủy

 

Tâm Sự Mái Tóc
Tóc em là vạn đường tơ,
Cho anh dệt những vần thơ gửi đời
(Anh Huy)
 
Hồn sông núi dưỡng sinh em óng mượt,
Và hồn thơ chất ngất tựa mây chiều.
Làn gió nhẹ, hiu hiu vờn đỉnh Ngự,(1)
Ôi dịu dàng khi lứa tuổi đang yêu!
 
Em lớn lên trong biển tình dân tộc,
Thắm sắc huyền của đất Việt phù sa.
Lời nào đẹp hơn ca dao của mẹ,
Suối nào đẹp bằng, suối tóc tuổi hoa!
 
Thơm sữa mẹ, thắt bín, đào, để kẹp,
Rồi tóc thề trang điểm chút tóc mai,
Khi đến thuở ân tình trai gái nở,
Trong thẹn thùng em bới đến ngang vai.
 
Dòng sinh động đổi thay đời gái nhỏ,
Em bập bềnh giữa sóng nước đại dương.
Thời Ngâu, Bưởi úa tàn cơn mộng đẹp,(2)
Trong bọt bèo em mất nắng quê hương!
 
Em vùng dậy so vai cùng vũ trụ,
Thay mỹ miều thân ái thuở xa xưa,
Sự tương xứng hôm nay đâu còn đẹp,
Như thời trang buông thả chốn nương nhờ.
 
Tìm đổi mới cho tâm tư lắng đọng,
Xẻn ngắn đời, bắt chước lũ con trai.
Tranh gai góc, em hiên ngang đứng thẳng,
Ðổi thay mầu chiếu rọi nắng em say.
 
Lòng biến loạn theo cuộc đời mãi loạn,
Ai hiểu dùm cho một kiếp bể dâu,
Người chán ngán, nhìn em trong đổi mới,
Và tình thơ muôn thuở cũng thương sầu.
 
Em khổ lắm, giữa trời xuân mơ nắng Hạ,
Nhưng cũng đành chấp nhận bước sang ngang,
Dù nghệ sĩ mai đây lòng khép chặt,
Ðể giây tơ thôi rộn chốn thi đàn!
(1) Núi Ngự Bình ở Huế
(2) Ngày xưa người đàn bà Việt Nam thường dắt hoa ngâu hoa bưởi trên tóc cho thơm
 
Người Hát Dạo
 
Giữa phố xá xô bồ và náo nhiệt,
Trong hầm sâu, tăm tối khách chen chân.
Người nghệ sĩ vì đời hay nghiệp dĩ?
Ngày ngày qua vẫn sống với cây đàn.
 
Mùi mốc nặng xông lên hàng thế kỷ,
Và con người lẩn quẩn vũng thương đau.
Nơi góc tối, tiếng tơ hòa tiếng rít,
Những goong tầu, khua động nối đuôi nhau.
 
Cơn nức nở như tranh cùng bão tố,
Và con người chạy trốn đến vô tâm.
Chẳng màng chi, cảnh thế trần rẻ rúng,
Anh dạo đàn, cho nhân loại chích châm.
 
Trời tháng chín, thu buồn theo lá rụng,
Lạnh đã về, tăng run rẩy trong tim.
Từng cung bậc, nấc theo dòng tự sự,
Gửi nhân gian cho vơi đỡ nỗi niềm.
 
Khách đi qua ví dù thương cảm được,
Cũng vô tình như những chiếc goong xe,
Chút thừa dư khách hững hờ ném xuống,
Anh cúi đầu cho đau xót lê thê.
 
Anh đứng đó ngày qua và tháng lại,
Vẫn ôm đàn, tiếng hát sắp già nua,
Người thưởng thức chỉ dư cơn gió thoảng,
Trong nghẹn ngào, ta đau chính cho ta.
 
Anh đứng đó, đường mòn khách đổi mới,
Tâm sự buồn như chiếc lá thu bay.
Ðoàn tàu mãi trôi theo giòng biến động,
Nợ tơ tằm anh vẫn trả dẫu không vay. 

  Mục Lục   Giới Thiệu   Bạt   Tờ Vò 1    Tờ Vò 2   Tờ Vò 3   Tờ Vò 4   Tờ Vò 5  

 

 

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Vò
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi Bình Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ
Cây Cà Rem Đầu Đời

Sưu Tập

Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ
Quân Sử VNCH

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
25 Năm Xây Dựng CĐ
Hot Links
Ha Huyen Chi
Gia Đình Võ Bị
All Links

Miếng Ngọt Quê Hương

Thực Vô Cầu Bão
Cá Kho
Món Xào

Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 01/29/13